Yên Chi Oanh không ngờ ông trời lại nghe thấy tiếng lòng của cô sắp xếp cảnh tượng tuyệt vời này, cô hào hứng mở cửa bước xuống xe, đã đến nước này cô cần phải thúc đẩy cốt truyện phát triển theo ý mình, giúp ông chú quản gia tốt bụng giải quyết kẻ xấu trước khi về với tổ tiên.
Thấy cô hành động các thành viên nhà họ Ông cũng lập tức nhảy xuống theo, Ông Văn Bân đi tới chỗ họ, nhìn vào căn biệt thự lớn trước mặt.
Yên Chi Oanh tặc lưỡi: [Nghe đồn biệt thự được xây trong khu Hoa Xuyên này căn nào cũng cần hàng trăm tỷ mới có thể mua. Ở đây hàng xóm không sang cũng quý, thậm chí cầm giấy tờ nhà đất ở khu này đi vay ngân hàng còn mở được cả công ty, không ngờ Ông Văn Bân lại yêu chiều vợ con đến vậy, cho nhiều tiền tới mức cô ta có thể mua được một căn biệt thự trong khu này cho tình nhân ở.]
Cô lén nhìn Ông Văn Bân thở dài đầy thương cảm: [Một người yêu chiều vợ con như thế sao lại gặp phải loại phụ nữ như Đặng Thi Thi vậy trời, giá như mình gặp được chú ấy thì tốt quá, chỉ cần cho một căn nhà như trước mặt là đủ rồi, chứ làm con dâu nhà họ Ông đến một triệu tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không có, nếu không nhờ chuyện sắp chết vì đói bị lộ ra thì đến bây giờ mình vẫn là một kẻ nghèo kiết xác. Sau này gặp đồng nghiệp kể lại chuyện này chắc bọn họ sẽ cười chết, làm chi có phu nhân nhà giàu nào như mình đến tiền mua qυầи ɭóŧ cũng không có thật là đáng thương!]
Ông Gia, Lê Lệ Thu, Ông Thiệu Lan lẫn Ông Thiệu Tâm đều nhìn về phía Ông Thiệu Khánh, bọn họ tuy không thích con dâu câm này, nhưng tuyệt đối không bạc đãi cô ấy, vậy tại sao lại có chuyện bị bỏ đói, còn không có tiền để mua qυầи ɭóŧ, chuyện này lộ ra nhà họ Ông còn mặt mũi nào gặp người, quá nhục nhã.
Ông Gia gằn giọng: “Thiệu Khánh chút nữa về ông và cháu gặp nhau nói chuyện trong nhà.”
Câu này của ông vừa hay để lộ khả năng nghe tiếng lòng Yên Chi Oanh của mình.
Ông Thiệu Tâm bên cạnh tuy độc mồm độc miệng nhưng không thể chịu cảnh người sống cùng mái hiên đến qυầи ɭóŧ không có mặc, bày ra bộ mặt bí xị quở trách anh trai mình: “Đúng vậy ông nên nói chuyện đàng hoàng với anh trai cháu đi, thế này thì không được, ai dè đến cả cái… cũng không mua được vậy!”
Ông Gia sửng sốt, nhìn các cháu của mình, lắp bắc: “Các cháu cũng…”
Ông vừa nói tới đó, mọi người đều gật đầu đáp lời ông, không hy vọng ông để lộ chuyện họ có thể nghe thấy tiếng lòng của Yên Chi Oanh, lúc đó thì còn gì là hay nữa.
Ông Gia cũng hiểu ra ý định của mấy đứa cháu, ông có hơi buồn, cứ tưởng mình là người đặc biệt nào ngờ ông trời không cho, mở cho ông một khả năng đặc biệt còn không quên ban thêm cho con cháu bên cạnh ông.
Thôi xem ra ông trời rất thương Ông gia, mưa móc rải đều.
Yên Chi Oanh nhìn biểu cảm cùng câu nói là lạ của mấy người nhà họ Ông, nhịn không được hỏi Hệ thống: [Mấy người này bị sao vậy, chúng ta đến đây bắt gian sao lại muốn họp gia đình? Ê có khi nào bọn họ nghe được tiếng lòng của tao không?]
Ông Thiệu Lan vội chạy tới đứng trước cổng biệt thự nói: “Làm sao để vào trong đây, chúng ta không thể bấm chuông để người ta ra ngoài mở cửa được, bắt gian mà phải âm thầm tập kích mới tóm được những khoảnh khắc thú vị chứ!”
Ông Thiệu Lan không muốn chị dâu phát hiện ra bất thường, quyết định ra tay phủ đầu dẹp tan nghi ngờ của Yên Chi Oanh.
Cách của cô quả nhiên thành công, Yên Chi Oanh ngay lập tức hướng suy nghĩ tới vấn đề khác không còn thắc mắc người nhà họ Ông có nghe được tiếng lòng mình hay không.
[Đúng đúng, em chồng này thông minh phết, bắt gian phải chơi trò bất ngờ, như vậy mới đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ!]
Khóe môi Ông Thiệu Lan cong lên, cảm thấy lần sau có hỗ trợ ai bắt gian nên mang theo chị dâu cùng hóng chuyện, khéo khi lại đào được ối chuyện giật gân.
Ông Thiệu Khánh ho nhẹ vài tiếng đáp: “Khu Hoa Xuyên này do Ông gia chúng ta đầu tư, muốn chìa khóa của căn biệt thự nào mà chẳng được.”
[Wao ngầu đét, chồng yêu em yêu anh chết mất!]
“Khụ khụ…” Ông Thiệu Khánh ho không ngừng.
Yên Chi Oanh rất muốn vỗ lưng hỗ trợ nhuận khí cho chồng, nhưng cô vẫn nhớ thiết lập tự ti rụt rè của mình, nên chỉ đứng yên bên cạnh tiếp tục tào lao với chính mình.
[Nếu anh ta có thể cấp cho mị mỗi tháng 100 triệu, sẽ càng ngầu hơn, thậm chí khi đó anh ta có thể nuôi tiểu tam tiểu tứ, muốn đưa về nhà mần nhau ngay trước mặt mị cũng chịu, nếu có thể tăng thêm chút tiền lên khoảng 150 triệu mị đây sẵn sàng nâng chăn sửa gối cho tiểu tam của anh luôn. Haiz đáng tiếc vận may đó không rơi vào mị, chán thật!]
Ông Thiệu Khánh càng ho kinh khủng hơn. Ông Gia nhìn cháu dâu với vẻ mặt phức tạp, Ông Thiệu Lan đang cố gắng nhịn cười.
Ông Văn Bân vẫn cố gắng tỏ ra mặt lạnh, nhưng khóe môi thì đang giật nhẹ, còn Ông Thiệu Tâm thì trừng mắt nhìn chị dâu, giờ đây hắn ta đã cảm nghiệm sâu sắc bộ mặt thật của chị dâu, không hề tầm thường, bỗng nhiên Ông Thiệu Tâm thấy anh cả thật đáng thương, cưới phải một người vợ trong ngoài bất nhất như vậy, nếu không nghe được tiếng lòng của cô ấy, có lẽ cả đời này cả nhà đều nghĩ Yên Chi Oanh hiền lành dễ bắt nạt, tất cả chỉ là diễn sâu mà thôi.
Ông Thiệu Khánh cố gắng bình ổn cảm xúc, lấy điện thoại ra gọi cho quản lý Hoa Xuyên: “Tôi muốn chìa khóa vào căn biệt thự 23. Tôi biết ngôi biệt thự này đã có chủ, nhưng người bên trong đυ.ng chạm đến Ông gia, sau này có chuyện gì Ông gia sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm anh không cần lo. Được vậy cấp quyền truy cập bằng dấu vân tay của tôi đi.”
Dứt lời Ông Thiệu Khánh nói với mọi người: “Bên quản lý cho phép chúng ta dùng dấu vân tay để vào nhà.”
Nói rồi hắn tiến lên chạm tay lên thiết bị cảm ứng trên cổng, ngay lập tức cổng mở ra.