Vạn Người Ngại Thân Thể Ốm Yếu

Chương 38

Câu cuối, Tống Thả nói với giọng nhẹ nhàng hơn.

Vì sợ bị Lục Bắc Hoài đánh.

Cậu nói xong thì thấy Lục Bắc Hoài cứ nhìn mình, mí mắt hơi có chút mệt mỏi, con ngươi đen nhánh, cả người vẫn đang trong trạng thái bệnh tật, tràn ngập tối tăm và u ám, loại cảm giác áp bức vô hình này làm cậu có chút nhút nhát.

Trải qua sự viện như tối hôm qua một lần, cậu biết chính mình đã có một sự kính sợ đối với người này, cho dù cố gắng khắc phục nỗi sợ hãi cũng rất khó làm được. Hơn nữa, việc cứu vớt Lục Bắc Hoài đang dần hắc hóa hiện tại đối với cậu lại càng khó khăn hơn.

Chưa kể, hiện tại lại là tư thế như vậy.

Cậu muốn xuống nhưng không được, rốt cuộc là muốn thế nào đây.

Hu hu hu, bắt nạt người thật quá đáng!

Lục Bắc Hoài vốn định tiếp tục trả thù thêm một chút, nhưng thấy thiếu niên ngồi trên đùi mình gương mặt đỏ bừng, mím môi, cố tỏ ra không tức giận, hốc mắt hơi ướt, nhưng vẫn trừng mắt nhìn hắn một cái.

Càng làm người ta muốn bắt nạt hơn.

Lục Bắc Hoài kiềm chế không cười: "Tức giận à?"

Thì ra là sợ hắn đến vậy.

Tống Thả mím chặt môi, liếc nhìn hắn một cái: "Vậy... vậy tôi muốn xuống, cậu không cho tôi xuống, nói muốn nói chuyện mà cậu lại không chịu, vậy cậu muốn thế nào?"

Câu này nói ra thật nhiều ấm ức.

Lục Bắc Hoài nghe giọng nói của cậu cố nén run rẩy, biết tối hôm qua đã dọa đến cái người kiêu ngạo này, khí thế của cậu xem như hoàn toàn bị dập tắt.

Nhẫn nhịn đến giờ, cuối cùng cũng đến lượt hắn.

Hắn buông tay ra, sắc mặt lơ đễnh, giơ hai tay lên đến ngang tai.

Tống Thả thấy vậy lập tức từ đùi Lục Bắc Hoài leo xuống, nhưng vì chân mềm nhũn mà ngã xuống đất, còn là mặt chạm đất.

Lúc này xấu hổ hơn là cảm giác đau đớn.

Cậu vội vàng bò dậy, lau mặt, ra vẻ bình tĩnh không có chuyện gì.

"Ngã à?" Lục Bắc Hoài vươn tay nắm lấy cánh tay cậu, muốn kéo cậu lại, nhưng lại bị hất ra.

Tống Thả sợ đến trừng lớn mắt, lập tức hất tay ra, rồi nhận ra phản ứng của mình quá lớn thì thật cẩn thận nhìn Lục Bắc Hoài, sau đó lặng lẽ đặt cánh tay trở lại trong tay hắn:

"... Ngã rồi."

Hu hu hu, phải làm sao bây giờ, hiện tại cậu thật sự rất sợ hãi.

Còn nói sẽ cứu vớt đại boss hắc hóa trong tương lai, hiện tại lại là ai đến cứu vớt cậu đi.

Lục Bắc Hoài không ngờ Tống Thả lại như vậy, đã hất tay hắn ra rồi lại còn cẩn thận đặt tay trở lại, lại còn lúng túng như đang làm nũng, hắn trầm mặc một lát, không nhịn được cười ra tiếng.

Đúng là đồ nhát gan, yếu đuối.

Có lẽ vì cười làm rách vết thương ở môi và ngực, hắn ho lên.

Tống Thả thấy vậy vội vàng đứng lên: "Để tôi lấy nước cho cậu uống thuốc."

Vì quá gấp gáp khi đứng dậy, cậu giật mình đứng tại chỗ một hồi, có chút ù tai, đầu ong ong, ngực khó chịu, nhưng cũng chỉ một chút.

Lục Bắc Hoài nhận thấy cậu đứng yên không động, nhíu mày, nhưng không nói gì.

Người này không uống thuốc.

Vốn dĩ mỗi ngày đều là hắn phải nhìn chằm chằm thì cậu mới nhớ uống thuốc.

Nghĩ xong, hắn bỗng nhận ra chính mình đang suy nghĩ cái gì.

"Tôi đã xin nghỉ học cho cậu, hôm nay cứ nghỉ ngơi ở nhà đi." Tống Thả đứng một hồi, cảm thấy đỡ hơn chút, chắc là vì tối qua không ngủ ngon: "Cậu có thể nghĩ xem muốn tôi làm gì, chỉ cần tôi có thể làm, tôi đều nguyện ý."

Nói xong cậu đi vào phòng khách, tiện thể lấy điện thoại gọi cơm hộp cho Lục Bắc Hoài, để lát nữa hắn ăn.

Cũng nhìn thời gian, mới 6 giờ, khoảng cách đến 7 giờ vẫn còn chút thời gian.

Buồn ngủ quá đi.

Thôi, cậu nhịn.

Lục Bắc Hoài không nói thêm gì, chỉ nhìn theo bóng dáng Tống Thả đi ra, thấy cậu vẫn mặc bộ đồ thể dục màu đen từ tối qua, trong đầu mơ hồ hiện lên chuyện tối qua ở hành lang.

Tối qua hắn có hỏi chuyện đó không nhỉ?

Người này có thừa nhận không?

Có phải hay không đã thừa nhận rồi nên mới dám lén lút chui vào trong lòng ngực hắn ngủ?

Tống Thả bưng ly nước ấm cùng thuốc đi vào phòng ngủ, mới vừa vào thì thấy Lục Bắc Hoài đứng ở mép giường, đang cởϊ qυầи áo, ngay lập tức ngây người.

Cánh tay to lớn căng ra khi cởϊ qυầи áo, cơ bắp hiện rõ từng đường nét, trên người trải đầy vết thương cũ và mới đan xen, không hề phù hợp với tuổi tác của hắn. Vai rộng, eo thon lộ rõ sự mạnh mẽ và chín chắn, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường thấy khi mặc áo sơ mi đi học.

Điển hình là mặc quần áo thì trông gầy, cởi ra mới thấy nhiều cơ bắp.

Ai ngờ hắn mới học lớp mười hai chứ.Chẳng trách sao lại có dáng người như vậy, hóa ra là vì tập quyền anh.

Lục Bắc Hoài cởϊ áσ, cổ áo lướt qua mái tóc rối, vừa lúc nghiêng mắt thấy Tống Thả đang ngơ ngác nhìn mình, không hề phản ứng, thay một chiếc áo trắng sạch sẽ bên cạnh, rồi quay người bước về phía Tống Thả.

Khi thấy hắn đến gần, Tống Thả cầm ly nước tay run run.

Lục Bắc Hoài bước tới trước mặt Tống Thả, nắm lấy tay đang run rẩy của cậu, nhìn vào lòng bàn tay đang cầm viên thuốc: "Đây là thuốc của tôi à?"

Nghe Lục Bắc Hoài nói bằng giọng ôn hòa, Tống Thả khẽ gật đầu: "Ừ."

"Có thể cho tôi uống được không?"

Tống Thả: "?"

Lục Bắc Hoài không buông tay, tay kia nắm lấy viên thuốc từ tay Tống Thả một cách nhẹ nhàng, kéo cậu lại gần, cơ thể cao lớn và vai rộng rũ xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng điệu điềm tĩnh nhưng nhẹ nhàng:

"Tôi muốn cậu giúp tôi uống."