Vạn Người Ngại Thân Thể Ốm Yếu

Chương 34

Tống Thả: "......" Dựa vào gì mà cười nhạo cậu chứ, thật là, còn hù dọa cậu, biết vậy để người này ở lại hẻm nhỏ tự sinh tự diệt đi!!!!

Rời khỏi phòng cấp cứu đã là hai giờ sáng, gió đêm thổi qua, bên ngoài bệnh viện chỉ còn đèn đường và vài chiếc xe chạy qua.

Hắt xì ——

Tống Thả không nhịn được mà hắt xì một cái.

"Đã khuya rồi, tôi về nhà mình, cậu cũng nên về đi, hoặc gọi tài xế tới đón."

Tống Thả xoa xoa mũi phát ngứa, nhìn Lục Bắc Hoài, thấy hắn trông không khỏe. Bị đánh đến mức này mà không muốn nằm viện, nghĩ thầm về nhà hắn, liệu có ai chăm sóc không? Hình như chưa từng nghe Lục Bắc Hoài nhắc tới mẹ hắn.

"Tôi sẽ về cùng cậu." Tống Thả giữ tay Lục Bắc Hoài: "Phải có người chăm sóc cậu mới được."

"Cùng tôi về nhà?" Lục Bắc Hoài nghiêng đầu, thấy mũi Tống Thả đỏ hồng, đối diện với ánh mắt hắn dù sợ hãi nhưng không tránh né: "Biết tôi đấu quyền anh, cậu không sợ tôi sẽ làm gì cậu sao?"

"... Hiện tại là xã hội pháp trị, không được đánh người." Tống Thả cố giữ giọng không run, biết mình sợ, nhưng ít ra không cần phải chật vật như vậy.

"Xem biểu hiện của cậu." Lục Bắc Hoài nghĩ, hắn vốn không muốn nói chuyện này.

Một là lo lắng ba hắn biết, hai là lo lắng ba Tống Thả sẽ biết, nếu biết thì khả năng sẽ không thể ở lại Tống gia nữa.

Tống Thả đột nhiên nhìn Lục Bắc Hoài, tròn mắt, chỉ tay vào hắn: "Cậu... cậu tỉnh táo lại!"

Thật quá đáng, chị cậu chưa từng nói với cậu việc này, tên này còn đi đánh quyền anh.

Này này này... Nếu động thủ, cậu còn thở được không?

Lục Bắc Hoài bỗng nhiên bật cười, khóe môi miệng bị thương nên hơi thu liễm lại chút ác ý.

Đứng đợi bên đường một lúc, mười phút sau, một chiếc taxi đến trước mặt họ.

Tống Thả kéo Lục Bắc Hoài lên xe, biết hắn vì sao không về nhà mình, chắc là sợ bị phát hiện. Cậu phải hỏi rõ ràng, không thể để Lục Bắc Hoài vì tiền mà hại thân, đừng để cuối cùng vì cứu ba mà bản thân lại rơi vào bệnh tật, thật sự không đáng.

Hoàn toàn không nhận ra có một ánh mắt đang dừng trên người mình.

Lên xe rồi, Tống Thả quay lại nhìn Lục Bắc Hoài, thấy hắn đội mũ hoodie dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, những câu hỏi tò mò tức thì nghẹn trong cổ, chỉ biết từ bỏ.

Chiếc xe thong thả chạy trên đường, chỉ có âm thanh hệ thống nhắc nhở của taxi lâu lâu vang lên.

Tống Thả nhìn Lục Bắc Hoài đang nghỉ ngơi bên cạnh, trong lòng xuất hiện nhiều câu hỏi.

Vì sao phải mạo hiểm kiếm tiền như vậy, một trận đấu có thể kiếm được bao nhiêu, có thật sự đáng không?

Lỡ bị phát hiện rằng người mình mạo hiểm cứu không phải ba ruột, mà là kẻ lừa đảo thay đổi cuộc đời mình, lại còn ức hϊếp ba ruột của mình...

Cậu không khỏi rùng mình, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lục Bắc Hoài trên sàn đấu với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Đánh quyền anh tuy không phạm pháp, nhưng đây là bí mật của Lục Bắc Hoài, ngày thường lại bày ra nét ôn hòa.

Nhưng giờ thì hay rồi, hắn bị phát hiện bí mật, không còn tỏ vẻ nữa.

Vậy bây giờ làm sao đây... vẫn phải đối xử tốt với Lục Bắc Hoài mới đúng, không sai, chỉ có thể như vậy.

Bên trong xe rất yên tĩnh, nghĩ tới nghĩ lui, cậu bắt đầu thấy buồn ngủ, dựa vào cửa sổ xe mà ngủ.

"Cậu vào đó bằng cách nào?"

Tống Thả bị tiếng nói bất ngờ làm hoảng sợ, ngồi thẳng người, che ngực thình thịch, ngạc nhiên nhìn Lục Bắc Hoài, thấy hắn nhìn mình, ánh mắt đen sâu, hít sâu chịu đựng không khoẻ.

"... Hử? Mua vé vào đó."

Ánh sáng mờ ảo trong xe phác họa gương mặt ngơ ngác kinh ngạc của Tống Thả, chắc là bị dọa, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt.

Lục Bắc Hoài nhìn sâu vào mắt: "Mệt không?"

Tống Thả bị hỏi đến im lặng, nhìn hắn không nói, ý muốn bảo, đã rạng sáng hai giờ rồi còn nói gì nữa.

"Muốn tôi ôm cậu ngủ không?" Lục Bắc Hoài nói.

Tống Thả: "..." Hù chết cậu, cậu nhẹ lắc đầu, ngồi thẳng: "Tôi không buồn ngủ."

Nghe hai người nói chuyện, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, cười hỏi: "Hai người là một đôi à?"

Tống Thả trừng mắt, xua tay ngay, nói không chút do dự nói: "Không, không phải đâu ạ."

Cậu đâu có đồng tính, chỉ là thích ngắm trai đẹp thôi.

Bên cạnh, Lục Bắc Hoài không nói, mũ hoodie đen che biểu cảm, mí mắt hạ xuống, không ai thấy ánh mắt tối tăm của hắn.

Hơn mười phút sau, taxi dừng trước một khu nhà cũ.

Tống Thả mở cửa xe, rồi cúi người hướng Lục Bắc Hoài giơ tay, kết quả người này từ bên kia xuống xe.

"..."

Cậu thu tay lại ngượng ngùng, nghĩ thầm, ừ, giờ không cần làm màu nữa, trước mặt cậu không cần giả vờ nữa.

Những gì ôn hòa trước đây đều là giả.

Người này đúng là ảnh đế.

Khu nhà cũ từ ngoài nhìn vào đèn chập chờn, phòng bảo vệ không có bóng người, cổng chính gác cổng đã bỏ hoang, cửa sắt đẩy là vào, tường vôi rơi rụng nhìn thấy đã có lịch sử lâu đời.

Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài không nói một lời đi phía trước, bước đi chậm chạp, nhìn ra được là do bị thương, nhưng vẫn không muốn để lộ sự yếu đuối, từng bước lên cầu thang cực kỳ chậm.

Người này vừa nhấc chân, thân thể đã lung lay.

Cậu co rụt đồng tử, vội lao lên đỡ Lục Bắc Hoài, nhưng tay bị gạt đi, lưng đập vào tường, đau đến phát ra tiếng.

Trong hành lang tối tăm, đèn cảm ứng nhấp nháy.

Hình bóng cao lớn bao phủ, nắm lấy cổ tay nhỏ bé mỏng manh, ép lên tường, cảm giác áp bách tràn ngập, trong không gian hẹp nghe rõ tiếng hô hấp dồn dập.

"Tống Thả."

Tống Thả cảm giác hơi thở nguy hiểm bao phủ, sợ hãi cúi đầu, nghe tiếng nói trầm thấp bên tai, lông mi run rẩy: "... Hử?"

Một tiếng gần như pha chút khóc nức nở run rẩy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn thêm.

Đột nhiên, tay to nắm lấy chiếc cổ mỏng manh từ phía sau, dùng chút lực, nâng cằm đối phương lên, ép buộc nhìn thẳng vào mình.

"Gần đây vì sao tốt với tôi vậy?"

Hô hấp của Lục Bắc Hoài nặng nề, nắm lấy chiếc cằm yếu ớt, đáy mắt tối đen như muốn nuốt chửng người trước mặt.

Tống Thả bị ánh mắt đen sâu ấy chiếu vào, sợ hãi khiến thân thể nhỏ bé không phát hiện mà run rẩy, há miệng thở: "... Tôi, tôi không thể sao?"

"Một lý do khác?"

Tống Thả phút chốc nghẹn lời, chớp mắt, chẳng lẽ đã biết mình làm vậy để cứu mạng bản thân sao?

Đang suy nghĩ lý do thì cằm lại bị nhéo đau, cậu kêu đau, nhìn Lục Bắc Hoài vô tội: "... Đau, nhẹ một chút."

"Tôi biết cậu thích tôi."

Tống Thả thân thể cứng đờ: "...?"

Lục Bắc Hoài nhận thấy biến hóa, hắn chống tay lên tường, dồn trọng lượng lên đó, cúi đầu gần sát tai người trong lòng, cười khẽ:

"Tống Thả, cậu thích tôi."