Vạn Người Ngại Thân Thể Ốm Yếu

Chương 19

Trở lại lớp học, đã là giờ nghỉ giữa tiết.

Tống Thả bước vào phòng học, các bạn trong lớp nhìn thấy cậu đều hiện lên vẻ hào hứng, thậm chí còn nhiệt tình chào đón, dù lớp chỉ có mười lăm học sinh.

Cậu thực sự chưa từng gặp những người bạn nhiệt tình như vậy trong suốt thời gian đi học trước đây.

Chỉ thiếu mỗi việc vẫy tay ngay trước mặt cậu để chào đón, như thể sợ không chào hỏi sẽ xảy ra hậu quả như thế nào.

Có lẽ vì sợ "Tống Thả" trước kia đi, nhưng cậu dạo gần đây đã tỏ ra rất thân thiện, hy vọng mọi người sẽ thấy một chút thay đổi.

Ôi, cậu chỉ muốn làm một người sống ẩn dật thôi mà.

Ở phía sau phòng học, nhóm ba người thì có người nằm bò lên bàn ngủ, người thì úp mặt vào sách phơi nắng bên cửa sổ, ngủ rất say, Thẩm Thính Tư thì tựa lưng vào ghế ngồi chăm chú làm bài.

Ba người này ngồi ở vị trí tạo thành một hình tam giác.

Mà vị trí giữa chính là chỗ của Tống Thả và Lục Bắc Hoài.

Tống Thả nhìn chỗ ngồi của mình, nghĩ thầm rằng cậu thực sự không muốn giao tiếp với nhóm ba người này, không vì lý do lớn gì, chỉ là cảm thấy họ rất đáng sợ, hơn nữa còn không quen thuộc lắm, sợ bị lòi đuôi mất.

Vì thế, cậu lặng lẽ bước nhẹ đến chỗ mình, sợ đánh thức mấy tên ác ma đang ngủ say.

Cậu còn quay đầu bảo Lục Bắc Hoài: "Nhẹ tiếng thôi, đừng làm phiền họ."

Đỡ phải làm họ dọa cậu.

Ai ngờ người đang ngủ trên bàn là Chu Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, đối mặt với Tống Thả đang chuẩn bị tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng: "Mới đến sao?"

Tống Thả nháy mắt giật mình: "!!!"

Ôi trời, cậu thật sự không thích cảm giác như thể chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào đâu!

Sau đó nghe thấy bên cạnh một tiếng ngáp, Tống Thả còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác tay mình bị ai đó nắm lấy.

Tai cậu run lên, lập tức rút tay lại, cúi đầu nhìn, vừa lúc thấy Tạ Cảnh Sơ ngồi dậy, túm lấy cuốn sách, nhướng mày cười với cậu.

"Sớm nha, Tống Tống."

Bên cạnh, Thẩm Thính Tư ngẩng đầu lên khỏi bài tập, thấy Tống Thả và Lục Bắc Hoài vừa tới, chủ yếu nhìn vào Tống Thả, thấy cậu có chút tái nhợt: "Làm sao vậy, hôm nay lại không khỏe sao?"

Tống Thả: "......" Kỳ thật cậu không phải là người thích xã giao.

Vì từng mở lòng, giao tiếp rộng rãi với mọi người một lần, nhưng kết quả là chỉ nhận lại phản ứng tiêu cực từ mọi người, sau đó cậu cảm thấy nên là người ít nói thì tốt hơn.

Ít nhất, khi buồn bã, sẽ không bị ai phát hiện.

Sẽ không bị ai nói "Ôi, trông cậu ấy như muốn vỡ vụn ra vậy."

"Ừ, cậu ấy hôm nay có chút không khỏe, không thể đi chơi lung tung." Lục Bắc Hoài để cặp sách xuống chỗ ngồi, thấy Tống Thả còn đứng bên cạnh: "Sao vậy thiếu gia, còn chỗ nào không khỏe sao?"

Có lẽ vì giờ ra chơi lớp không đông học sinh, những lời này nghe rất rõ ràng trong phòng học.

Tống Thả tức khắc cảm thấy từ "thiếu gia" này nghe hơi kỳ cục, cậu đến chỗ ngồi ngồi xuống, làm bộ mở cặp sách, nói nhỏ: "Sau này không cần gọi tôi là thiếu gia."

À, cái này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thôi, đôi khi làm trò rồi kêu trước mặt nhiều người thì thật sự có chút xấu hổ.

Ngồi xuống chưa được bao lâu, tai cậu đột nhiên bị sờ một chút, lập tức né tránh, trừng mắt nhìn thấy Tạ Cảnh Sơ đang cười vô tội, có chút bực bội, nhưng không dám lớn tiếng:

"Làm, làm gì."

"Không, chỉ là thấy tai cậu đỏ, có phải nóng quá không?"

Tạ Cảnh Sơ thu tay lại, thấy Tống Thả bỗng nhiên mặt đỏ, có chút mới lạ, người này còn có thể đỏ mặt sap, thực sự là kỳ cục, sao đột nhiên lại đỏ mặt với hắn ta, chẳng lẽ?

"Nóng quá." Tống Thả giả vờ nhẹ nhàng trả lời, thậm chí nhìn ra cửa sổ: "Mặt trời lớn như vậy, khẳng định nóng, nóng muốn chết."

Câu này nói xong không khí tựa hồ có chút vi diệu ngắn ngủi trầm mặc.

Tống Thả: "......"