Chương 2: Là may mắn? là bất hạnh?
Tần Vương Chính năm thứ mười (237 TCN), Tần Vương Doanh Chính sau khi kinh hiểm bình định xong nội loạn, hạ lệnh ‘trục khách’, trục xuất tất cả những ai không phải người Tần quốc trong triều đình.Lúc Lao
Ái
phản
loạn
thì
những kẻ tham dự đại bộ phận đều là quan viên do Lữ Bất Vi đề bạt, trong đó đại đa số lại không phải là người Tần quốc, kể cả Lữ Bất Vi cũng như Lao Ái, kể cả người không hề liên quan đến phản quân như Lý Tư.
Tuy
phản
loạn
đã được
bình
định, nhưngcực
độ khẩn trương
cùng
sợ hãi
lại chưa
rời xa
khỏi
vị
đế
vương trẻ tuổi. Để củng cố địa vị của mình, Doanh Chính áp dụng một chính sách có phần quá khích là ‘trục khách’. Lệnh cho cả nước lùng bắt dư đảng của Lao Ái, Doanh Chính lại kéo những người được Lữ Bất Vi đề bạt ra, lấy lý do ‘không phải người Tần quốc’ hết thảy đều trục xuất, miễn sinh hậu hoạn.
Lệnh ‘trục
khách’
của
Tần Vương Doanh Chính làm khách khanh sáu nước trên chính đàn Tần quốc phát sinh chấn động cực lớn, rất nhiều người không thể không thu thập hành lý rời đi.
Lý
Tư là người Sở quốc, hắn cũng khó trốn thoát vận mệnh bị khu trục.
Lý
Tư tuổi vừa ba mươi thật vất vả mới được bổ nhiệm làm khách khanh, vừa mới đắc chí, còn chưa kịp thi triển quyền cước đã bị ép rời khỏi Tần quốc, trong lòng phẫn nộ bất bình.
Khách khanh
là một chức vị trọng yếu mà Tần quốc ban cho người sáu nước, lại thăng chức thì có thể rất nhanh sẽ trở thành trọng thần, vào triều tham chính.
Không cam
lòng trở về lại hai bàn tay trắng, Lý Tư mang cả sinh mạng ra đánh cược một lần, dâng thư thỉnh tấu quân vương.
…….
Về Lý
Tư, Tần Vương Doanh Chính có ấn tượng rất sâu đậm, tuy bọn họ mới chỉ thấy qua hai lượt, nhưng chỉ vẻn vẹn hai lần gặp mặt này đã làm cho Doanh Chính đối với Lý Tư có tán thưởng cực lớn vô cùng thưởng thức.
Lần
đầu tiên gặp
mặt,
Lý
Tư
tỏ rõ vớiTần Vương
rằng hôm nay trong thiên
hạ có thể thống
nhất
sáu nước chỉ có Tần quốc, trước mắt là thời cơ tốt nhất để đế vương tự mình chấp chính đạt được thực quyền cùng thống nhất thiên hạ, không thể bỏ qua.
Sau
lần
đó,
Lý
Tư
từ một
người
trắng tayđược đề bạt lên
làm trưởng sử (trưởng sử: mưu sĩ thân cận đế vương, nhưng không có quyền).
Lần thứ hai hai người gặp mặt, Lý Tư hiến kế cho Doanh Chính rằng, muốn dùng vũ lực nhất thống sáu nước phải phân hoá quân thần, phái mưu sĩ mang vàng bạc đến các quốc gia du thuyết chư hầu, dùng tiền tài thu mua danh sĩ, mà với những nhân sĩ khinh thường tài vật thì lợi kiếm đoạt mạng. Những mưu kế này sau khi Doanh Chính dùng liên tục đắc thủ, Lý Tư hiến kế có công được thăng thành khách khanh.
Doanh
Chính
ngồi trên
ghế nhìn
kỹ thẻtre
có
tên ‘Gián
trục
khách thư’ đặt trên bàn, trong đó có liệt kệ những nguy hại cùng ảnh hưởng đến Tần quốc của việc trục khách.
Ngay sau khi mới hạ lệnh ‘trục khách’, công bố việc khu trục danh sĩ sáu nước trên toàn quốc, Doanh Chính vừa tỉnh táo lại không còn nôn nóng cùng sợ hãi mới giật mình nhận ra mình vừa làm cái gì, kỳ thực chuyện mà Lý Tư can gián Doanh Chính tự mình cũng phi thường hiểu rõ.
Chỉ là
lời nói việc làm của vua một nước há có thể đùa giỡn, thân là quân vương Doanh Chính không thể kéo được thể diên lật ngược lời nói của mình, lại càng không thể tự mình kéo xương. Đó chính là tự tát vào miệng mình, mất uy khắp thiên hạ.
Hắn
phải
chờ,
chờ một
người
sẽ
đưa
bậc thang đến trước mặt hắn, một người có thể cho hắn mượn cơ hội bộc lộ rõ bản thân cầu hiền tài khát trí tuệ, mà người có thể bù lại sai lầm cho hắn đó nhất định sẽ là người hắn một tay đề bạt, Lý Tư.
Tuy rằng
tuổi không
lớn, nhưng kinh
lịchlàm con tin
từ nhỏ đã giúp cho DoanhChính không
giống
với
những vương
tử lớn lên trong
hoàng cung
nội
viện.
Nếu như ngay cả khả năng nhìn người cũng không có, vậy hắn nếu không chết ở Triệu quốc thì cũng đã chết trong tay mẫu thân của mình, há còn có thể an ổn ngồi trên bảo toạ Tần vương.
Tuy
chỉ
mới gặp qua hai lần, nhưng Doanh Chính khẳng định Lý Tư này là người có dã tâm, mà nơi có thể cho hắn thi triển tài hoa đạt đến vũ đài mà hắn mơ ước cũng chỉ có Tần quốc, quốc gia cường đại nhất trong bảy nước.
Doanh
Chính không tin
lệnh
trục
khách ban ra
Lý
Tư lại không có động tĩnh, hắn đang chờ, hắn tin tưởng Lý Tư nhất định sẽ đến.
Đóng
thẻ
tre
lại, Doanh
Chính
nhìn về Lý
Tư quỳ trên mặt đất đã lâu, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng:”Lý khanh miễn lễ.”. Liếc qua Triệu Cao một cái, ý bảo hắn tiến lên.
Hầu
hạ
bên
cạnh Doanh
Chính
đã mườimấy năm,
chỉ cần
một
ánh
mắt
của
chủ tửTriệu Cao
đã lập
tức
có
thể hiểu
ý
tứ trong đó. Thấy Đại vương liếc nhìn, hắn lập tức đi xuống đài nâng Lý Tư vì quỳ lâu mà chân đã tê dại đứng dậy.
“Tạ
ân điển
Đại vương.”
Dập
đầu
tạ
ơn,Lý
Tư
mượn
sức
của Triệu Cao
đúng
dậy,đứng
vững
rồi
lại
cúi
đầu
với Triệu Cao đang
đỡ mình.
Bản thân tuy
là khách khanh, nhưng
Lý
Tư
cũng hiểu
rõ vị trí của hắn hiện
tại trong
lòng đế
vương tuyệt đối không bằng được vị tổng quản nội cung Triệu Cao này.
“Lý đại nhân chiết
sát nô
tài
rồi.”
Triệu Cao
nhận
cái
cúi
đầu
của
Lý
Tư
cũng không
sợ hãi,
chỉ cười khôm
người
một
cái liền lui trở về bên cạnh Tần Vương trên thượng vị.
“Lý
khanh
có
lời muốn nói với quả nhân?” Doanh Chính đã biết còn cố hỏi.
Tiến lên
lại
cúi
đầu
một
cái,
Lý
Tư
mớithẳng lưng
nhìn
vào nam
tử
tuy
còn
trẻ tuổilại
đã có mười
phần
khí phách đế
vương trên kia, trong lòng hắn nhận thức rõ minh chủ mình muốn theo cả đời chính là người này, chỉ có hắn mới có thể giúp mình phát huy hết sở trường, đạt thành lý tưởng.
Lý
Tư nhận thấy quân vương đã đọc tấu chương xong cũng không tức giận, điều này minh chứng rằng hành động của mình đã được ngầm đồng ý, sau khi suy nghĩ một hồi hắn mới không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:” Khải tấu Đại vương, từ Bách Lý Hề, Kiển Thúc, Do Dư dưới triều Mục Công, Thương Ương dưới triều Hiếu Công, Trương Nghi dưới triều Huệ Văn Vương, Phạm Sư dưới triều Chiêu Tương Vương, bởi vì các đời đều có những khách khanh này phụ tá Tần quân, cho nên Tần quốc mới có thể cường đại như ngày hôm nay. Hơn nữa, nếu bảo vật cùng mỹ nhân Đại vương đều không phân biệt xuất thân mà thu vào nội cung, vì sao chỉ riêng đối với nhân tài lại nói đến phân chia trong ngoài? Nhận vật sáu nước, lại trục tài sáu nước, như thế há chẳng phải là trọng vật khinh người sao?”
Xét
thấy lời này có chút quá năng, vượt quá lời thần tử có thế nói với quân vương. Lý Tư dừng lại một chút nhìn Doanh Chính, thấy đế vương sắc mặt bình thường, trong mắt ngược lại mang ý tán thưởng, lòng hắn cũng nhẹ nhõm, đã có thể nhìn mặt mà suy được tâm tư của người kia, vì vậy ngôn ngũ không còn câu nệ.
“Đại vương
trục
khách
thực tế là đã giúp cho
sáu
nước, lệnh
trục
khách
làm cho nhân
tài
kiệt
xuất
sáu nước tuyệt không dám lại đến Tần quốc dốc sức, ‘nội tự hư nhi ngoại thụ oán vu chư hầu’
(trong nước tự suy vong mà ngoài lại gây oán ở các nước chư hầu), làm cho Tần quốc dần dần suy yếu, lại giúp cho đối thủ cường đại lên. Không phải người Tần quốc thì không dùng, đây không phải là con đường đúng đắn để thống nhất thiên hạ. Mặc dù không phải người Tần, nhưng những người nguyện trung thành tận lực với Tần quốc thì vô cùng đông đảo, mong đại vương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
“Ái khanh
nói
có lý,
là quả
nhân lo lắng không chu
toàn
suýt
nữa
phá hỏng
đại
sự.”
Lý
khanh
đã thành
ái khanh,
lời DoanhChính
làm
lòng
Lý
Tư
nhịn không
được run lên.
Chỉ là
rung
động
này không
phải do
sợ hãi
mà là vì kích
động,
hắn biết
mình
rốtcuộc
đã chờ được đến cơ hội, vì vậy cung kính nghe người ngồi bên trên tiếp tục nói.
“Quả
nhân
vì
tâm tư riêng mà phụ lòng những người dốc sức với Tần, nay huỷ bỏ lệnh trục khách, nghênh đón khách khanh sáu nước trở lại Tần, quả nhân bày tiệc chào đón. Việc này giao cho Lý đình uý toàn quyền phụ trách, không được có sai lầm.”
Chính thức được bổ nhiệm làm triều thân, Lý Tư lập tức quỳ gối lễ bái: “Thần tạ Đại vương thưởng thức.”
Hành
động
lần
này
của
Tần Vương Doanh
Chính
quả thật
đúng như
dự
liệu, chẳng
những chiếm
được
mỹ
danh,
còn không
mất thể diện. Hắn
trọng
dụng
Lý
Tư, thăng
làm
đình
uý,
giữ lại
làm
cận
thần tâmphúc bên người, tín nhiệm ngang ngửa với những người cùng hắn lớn lên, trung thành tận tâm như Mông Điềm, Vương Bí.
Đình
uý là
quan
chủ quản tư
pháp caonhất, so
với
chức
vị
‘chức’
nặng ‘quyền’nhẹ
như khách khanh thật sự là khác xa, chính là thực chức, lúc này Lý Tư mới chính thức bước lên chính đàn Tần quốc. Về sau, trong quá trình Tần Vương Doanh Chính tự xưng Thuỷ Hoàng, Lý Tư cũng được phong làm tể tướng của Đại Tần đế quốc.
‘Cấu
mạc
đại vu ti tiện, nhi bi
mạc
thậm vu
cùng
khốn’
(đại
khái
là sỉ nhục
lớn
nhất không
gì ngoài ti tiện, bi
thảm lớn nhất không gì ngoài khốn cùng).
Đây chính là triết học xử thế của Lý Tư, cũng là động lực phấn đấu cả đời của hắn.
Lúc hắn ôm
hùng tâm
tráng
chí
đến
Tầnquốc thi
triển
tài hoa, tranh
giành
quyền
vị,rồi
ngồi lên chức Tể tướng hô phong hoán vũ, có lẽ hắn chưa từng nghĩ đến mình một đời trung thần, một đời tinh minh cuối cùng vì nhất thời hồ đồ làm trái thánh ý bị người lời dụng, cuối cùng nhận ‘cụ tư ngũ hình, luận yêu trảm vu Hàm Dương’ (trước tiên ngũ hình đồng thời tiến hành, cuối cùng chém ngang lưng làm cho người chậm rãi mà chết), rơi vào hạ tràng cả nhà sao trảm thê thảm vô cùng.
Hung
ở Tần, bại cũng ở Tần, quanh đi quẩn lại, đều là số trời đã định, ai biết nào là may mắn nào là bi ai?
……………….
Năm 20XX sau công nguyên.
Là
ai
nói đi du
lịch công ty
trả
tiền
rất sung sướng?
Là
ai
nói nơi công ty cấp chi phí cùng nhau du lịch lần này là đảo quốc Nhật Bản?
Là
ai
nói
chỉ cần đến
quốc gia ‘đáng yêu’này
thì có thể tìm nữ sinh cao trung vui vẻ, hơn nữa không cần móc tiền túi ra?
Là
ai
nói
lần
này tham gia du
lịch
cùng nhau đều
là
người một nhà?
Vì cái
gì
những người khác đi Nhật Bản mà mình lại phải đến Tây An? Muốn hắn nói thì thực ra Tây An cảnh đẹp ăn ngon so với Nhật Bản tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng vấn đề là vì sao đi cùng hắn lại là người được gọi là máy làm lạnh – giám đốc của Công ty chứ?
Ngồi trong
rạp
hát
nhỏ
trang
trí kiểu
cổxưa, Phục Tô vẻ mặt ai oán nhìn điệu múa ‘chậm rãi’ giai điệu ‘nhẹ nhàng’, lạc hậu nghiêm trọng với thời đại trên sân khấu. Nghe ‘khúc thôi miên’ do nhạc khí phòng theo những văn vật đã rỉ sét trong bảo tàng tấu lên, Phục Tô cầm lấy tờ tiết mục che mặt vụng trộm ngáp một cái.
Phục Tô thừa nhận bản thân không hiểu biết lại thô tục, thưởng thức không nổi loại nghệ thuật biểu diễn bảo tồn từ thời Tiền Tần được ca ngợi là ‘di sản văn hoá phi vật chất’ có thẩm vị cao nội hàm cao như vậy. Đối với một người ngoại đạo lại không có chút hứng thú nào mà nói thì đây quả thật là đàn gảy tai trâu, mà hắn chính là con trâu đang thống khổ vạn phần đó.
Đấm
đấm
cái
cổ đã cứng
ngắc, liếc
nhìn người mặt không biểu tình ánh mắt chăm chú bên cạnh, Phục Tô cúi đầu xót xa cho sự bất hạnh của mình: “Giám..giám…giám đốc…Tôi muốn đi toilet….” Giờ thì muốn đi vệ sinh cũng phải xin chỉ thị của người khác.
Người đàn ông anh tuấn lạnh lùng được Phục Tô gọi là giám đốc khoát khoát tay, ngay cả một ánh mắt cũng lười cho hắn, tầm nhìn vẫn chăm chú vào trên đài như trước, nhìn không ra tâm tư.
Bị
người kinh thị như vậy, lòng dạ có khoáng đạt mấy đi nữa Phục Tô cũng cảm thấy bị tổn thương tự tôn, hắn là nhân viên hợp đồng được luật pháp bảo vệ chứ không phải nô lệ bán mình. Đã nhìn không thuận mắt, trên đường đi lại càng hờ hững, vậy sao còn muốn mang theo hắn đến Tây An? Công ty cũng không phải không có người khác.
Phục Tô
há há miệng
muốn
nói,
cuốicùng
vẫn
nhịn
xuống, người ta là chủ, mình chỉ là người làm công kiếm tiền thay cho người ta, chỉ là một người làm công nho nhỏ có cũng được không có cũng chẳng sao mà người ta không thèm để ý đến, ngược lại hắn mới cần đến chỗ làm việc tiền lương hậu hĩnh này để tích góp kiếm vợ.
Thả
tờ tiết mục trong tay xuống, Phục Tô lặng lẽ rời chỗ ngồi bước nhanh ra khỏi kịch trường, không chú ý đến từ sau khi hắn xoay người có một ánh mắt vẫn chăm chú không rời bóng lưng của hắn.
Từ toilet bước ra ngoài Phục Tô cũng không quay lại kịch trường, mà là đi đến bậc thang đá cẩm thạch ngoài cửa lớn ngồi xuống, thầm lôi giai cấp tư sản bóc lột mình ra chửi mắng trong lòng một hồi.
Trò
chơi ‘Tần ca’ này cực kỳ quan trọng với công ty, ngoaì phương diện kỹ thuật ra, kịch tình hợp lý cùng bố cục hoành tráng lại càng phải cẩn thận, không được có một chút sai lầm. Đã có bối cảnh lịch sử, như vậy nhất định phải đi Tây An một chuyến sưu tầm văn hoá cổ xưa, cho nên ‘thân là người sắp đặt kịch tình không thể đổ trách nhiệm cho người khác’. Đây là lý do chính thức cho câu hỏi vì sao chọn mình đi mà Phục Tô nhận được sau khi hứng chịu ‘sấm sét giữa trời quang’ trong văn phòng giám đốc.
Kỳ
thực muốn Phục Tô nói, bắt hắn đi còn không phải là vì hắn không có tính tình, không có bối cảnh, hi hi ha ha dễ bắt nạt hay sao?
Không
biết
đã ngồi bên
ngoài bao lâu,tóm
lại
Phục Tô
ngồi trên
bậc thang chămchú một
cách
quá phận
bày
tỏ tình yêunồng
nàn với bản thân rồi lại lên án mạnh mẽ kẻ bóc lột, đang mắng đến sướng miệng thì bị người đá cho một cước, lúc này mới phát hiện hội trường đã tan diễn, không ít người đã từ bên trong đi ra.
Nhìn
thấy
là giám
đốc
nhà mình,
Phục Tô
vội
vàng
nuốt
lời
chửi
bới đang
sắp
rống lên trở về bên trong cổ họng, lập tức thay bằng gương mặt vô tội có thể sánh với dân chuyên nghiệp, nhỏ giọng hỏi : “Giám đốc, chúng ta bây giờ trở lại khách sạn sao?”
Người quanh thân phát ra hơi lạnh làm cho người ta không dám nhìn thẳng kia nhìn chằm chằm Phục Tô hồi lâu, cho đến khi xung quanh đã không còn ai mới mở miệng mang theo ý không vui hỏi: “Vì sao không quay lại?”
Ai
cần ngươi lo? Lão tử không thích xem đương nhiên không quay đầu tự chịu tội! Phục Tô rất muốn trả lời cái tên mắt mọc trên đỉnh đầu này như vậy, đẹp trai thì có tác dụng quái gì, tự cao tự đại lại ngang ngược không biết đạo lý.
Chẳng qua
những
lời
này
cũng
chỉ giớihạn
ở nghĩ ngợi
mà
thôi,
bảo
Phục Tô
rốngthẳng
vào
mặt
người ta
thì hắn
cũng khôngcó
gan
làm như thế: “Tôi
đói
bụng…cho nên ra
ngoài
tìm
chút
đồ
ăn.”
Ngươi nha nha, ta nguyền rủa nhà ngươi buổi tối đi tắm giẫm cục xà bông ngã gãy lưng. Phục Tô ‘ác độc’ nghĩ.
“Đi thôi.”
Người
nọ vừa
nói
dứt
lời, không để ý
đến
cái người cúi đầu tự nhận là sẽ không ai nhìn ra biểu tình hung ác ngang ngược của mình kia nữa, xoay người, khoé miệng vẽ lên một độ cong.
“Đi…đi đâu?”
“Tôi
đói
bụng”
Thấy
giám
đốc
nhà mình
dừng
một chiếc taxi
lại
ngồi lên nhưng không có ý chờ mình, Phục Tô sợ đến mức vội vàng đuổi theo ngăn xe rồi lại chui vào ghế lái phụ.
……
Đối
với
người không
thuộc
cùng
một thếgiới với mình, sợ rằng sẽ rất khó hiểu được phương thức suy nghĩ của họ.
Giống như Phục Tô đến giờ vẫn không thể hiểu nổi, giám đốc của hắn ở nhà thì ở khu cao cấp, đi thì đi xe xịn, lên máy bay còn không phải khoang hạng nhất kiên quyết không ngồi, hiện giờ thân ở nơi xa, ra khỏi cửa vô luận xa gần cũng đều taxi đưa đón. Ba bữa cơm mới chọc người chú ý, rõ ràng bọn họ chỉ có hai người nhưng mỗi bữa đều phải có ít nhất mười lăm món ăn phối với một món canh, mình ở tây An đã ba ngày đến nay còn chưa thấy món nào lặp lại. Cho nên vấn đề vẫn luôn quấy nhiễu Phục Tô chính là : nếu giám đốc đã xem tiền như rác, cũng đã thuê phòng ở khách sạn snag trọng nhất, thì vì sao lại muốn đặt một phòng đôi, mà không phải là hai phòng đơn?
Chẳng
lẽ là muốn
ở trước
mặt
một
người do
trường
kỳ phải
chịu
đủ loại
áp
lực
họchành
cùng công việc mới không có thời gian tập luyện chỉ đành vác lên thân một dáng người
‘bạch trảm kê’ mà khoe khoang thân hình hoàn mỹ đến có thể làm người ta điên cuồng đố kỵ của mình? Nhìn người đàn ông nữa thân dưới chỉ quấn khăn đang từ phòng tắm bước ra, người nào đó nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
Mặc kệ có phải hay không,
dù
sao
Phục Tô
là đã nhận
định ông
chủ chính
là cố ý ở trước
mắt
hắn khoe khoang
sáu
khối cơbụng
hoàn
mỹ
kia.
Cầm
áo
ngủ
đi
vào
phòng
tắm,
Phục Tôcởi
quần
áo ra
đứng
trước gương,
vừa
nhìnthấy
cái
bụng ‘một miếng
thịt’
của
mình,
lạigục
đầu
xuống.
Người so
với
người
tức chết người, vốn dĩ thân hình của hắn cũng coi như đạt tiêu chuẩn, mặc dù không tráng nhưng cũng không gầy yếu, thế nhưng vừa so với cái người ở bên ngoài….ai….hoàn toàn không thể sánh được.
Nhận ra
mình cư nhiên lại gián tiếp tán thưởng kẻ đáng ghét ngoài kia, Phục Tô ngửa đầu lên hừ một tiếng, mở vòi hoa sen bắt đầu tắm, còn vừa tắm vừa hát. Cuối cùng lúc đóng vòi sen lại còn lôi tất tần tật những tư thế kinh điển của Hoàng Phi Hồng, Lí Tiểu Long, Astro Boy tạo dáng một lần xong mới kéo dép lê rời khỏi phòng tắm.
Tuân
thủ
nguyên tắc
có đồ chùa ngu
gìkhông
uống,
Phục Tô
lấy
một lon bia
mát trong
tủ lạnh ra,
bò
lên giường của mình bắt đầu uống.
Người ta không muốn nhìn mình, vậy mình việc gì phải chủ động dán mặt lên cái mông của người ta? Nghĩ vậy, Phục Tô triệt để vứt người nào đó sang một bên.
Trong
phòng
rõ ràng
có
hai người lại ai cũng không nói lời nào, một người lên mạng, một người uống bia, không khí vô cùng quỷ dị.
Thẳng
sắp đến nửa đêm, người làm ông chủ mới đóng máy tính, vén chăn nhìn sang người đang cuộn mình trong chăn mải mê ăn vặt trên giường bên cạnh: “Sáng mai dậy sớm một chút, chuẩn bị đầy đủ mọi thức cần thiết đi Ly Sơn.”
“Nga!” Ông
chủ muốn
ngủ, thân
là kẻ làm thuê
Phục Tô đương nhiên
phải
bò dậy tắt
đèn.
Một
lát sau, hai người đều biết đối phương chưa ngủ, mà Phục Tô lại không dám chủ động nói chuyện (chủ yếu là sợ bị người coi rẻ với khinh thường mà tổn thương chút tự tôn còn sót lại), cho dù hắn thật sự muốn làm như vậy, giống như hồi còn ở trong ký túc xá trường đại học vậy. Ngay lúc hắn nhịn không nổi nữa mà không nghĩ đến hàng xóm lại chủ động mở miệng hỏi hắn một vấn đề mà mười năm nay hắn đã giải thích không biết bao nhiêu lần.
“Cậu
vì
sao
lại tên
là Phục Tô?” Người kia lạnh như băng hỏi.
“Cha tôi
họ Phục,
mẹ
tôi
họ
Tô, cho nên tôi
thành
Phục Tô,
tuyệt
đối không
có bấtcứ
điển
cố nào.”
Hai người lại tiếp tục nửa ngày không nói, chờ đến lúc Phục Tô sắp ngủ thì người kia bất thình lình nhảy ra một câu: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai phải lên núi.”
“A,
ngủ
ngon”
Phục Tô mơ mơ màng màng xoay người, khoé môi chảy nước miếng.
Nếu
Phục Tô
biết
được
hành
trình
ngày mai
sẽ
thay
đổi
nữa
đời sau
của
hắn, không biết hắn
còn
có
thể vì bát cơm mà lựa chọn buông tha chuyến đi Nhật Bản tán gái để đến nơi này công tác hay không.
Hành
trình
ngày mai
đối
với
Phục Tô
làmay
mắn hay xui
xẻo,
chắc
hẳn ngay
cả tự hắn
cũng không thể nói
rõ
rang.
~