Bác Sĩ An, Giả Làm Gái Thẳng Có Mệt Không?

Chương 2: Tôi là con gái, cô sợ gì chứ

Đào Ninh An khẽ hắng giọng, "Ngày mai tôi nghỉ."

"Vậy à." Tô Nam Dịch chống cằm, đôi tay đan vào nhau, nhìn chằm chằm Đào Ninh An, "Vậy còn ngày kia?"

"Ngày kia tôi có ở đây." Khi trả lời, ánh mắt Đào Ninh An vô thức dừng lại trên tay của Tô Nam Dịch. Ngón tay của cô ấy thon dài và mảnh mai, các khớp ngón tay có đường nét mượt mà, đẹp mắt.

"Tôi có thể đăng ký khám ngay bây giờ không?" Tô Nam Dịch hỏi.

"Được, cô hãy theo dõi tài khoản công khai của bệnh viện chúng tôi để đặt lịch."

Tô Nam Dịch lấy điện thoại ra, quét mã QR trên bàn, "Bác sĩ An, cô họ là gì?"

"Đào..." Đào Ninh An cười nhẹ, không nói tên mình, cô ngả người ra sau, nhìn Tô Nam Dịch nói, "Khoa Chỉnh hình chỉ có tôi họ Đào."

Tô Nam Dịch khẽ nhướng mày, đôi mắt hơi cụp xuống, hàng mi dài đen nhánh khẽ rung động, dường như đã hiểu ý của Đào Ninh An, "Đăng ký xong rồi."

Đào Ninh An liếc nhìn cổ tay của Tô Nam Dịch, "Nếu ngày mai cô rảnh thì có thể đến để chụp X-quang."

Tô Nam Dịch đeo nửa chiếc khẩu trang, ngón tay thon dài móc vào dây đeo, hờ hững vắt lên, khóe miệng vốn đã cong lên tự nhiên khiến người khác cảm thấy như cô ấy đang cười nhưng cũng không hẳn, "Ngày mai tôi có việc, vậy để thứ Tư nhé."

Đào Ninh An không nói gì, liếc nhìn thời gian trên máy tính rồi đứng dậy. Chiếc áo blouse trắng buông xuống, dài đến đầu gối cô.

Tô Nam Dịch chậm rãi đeo khẩu trang lên, đứng dậy nói với Đào Ninh An, "Bác sĩ An, hẹn gặp lại vào thứ Tư."

Cô mặc đơn giản với áo thun bó sát màu đen, quần jeans xanh nhạt, làm nổi bật dáng người cao ráo và gọn gàng. Tô Nam Dịch cao hơn Đào Ninh An một chút, khi hai người đối diện nhau, Đào Ninh An cảm thấy có chút áp lực.

"Được."

Đào Ninh An chỉ đáp lại một cách hờ hững, cô mở cửa, đợi Tô Nam Dịch rời khỏi rồi cô cũng bước thẳng về phía phòng thay đồ.

Đào Ninh An thay quần áo, mặc vào chiếc váy của mình. Chất liệu vải màu vàng nhạt tôn lên làn da trắng mịn của cô, dây chuyền vàng trắng Van Cleef & Arpels rủ xuống, đường viền cổ áo chữ V làm nổi bật đường nét xương quai xanh thanh tú.

Tóc của Đào Ninh An không dài, chỉ đến vai. Cô tháo dây buộc tóc, nhẹ nhàng vuốt tóc ra sau, đi đôi cao gót nhỏ bước vào thang máy.

Tháng Bảy tại thành phố Lâm, buổi chiều oi bức và ngột ngạt, không khí ẩm ướt khiến tóc bết dính vào da. Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, trời liền đổ mưa lớn, hôm nay cô quên mang theo ô, đành phải lùi lại vào trong.

Ứng dụng gọi xe báo cần phải chờ thêm ba mươi phút nữa. Đào Ninh An ngẩng đầu nhìn những giọt mưa rơi lất phất, khẽ thở dài.

Điện thoại reo, là bố cô gọi.

"Ninh An, tan làm chưa?"

"Vâng, con tan làm rồi."

"Nghe có vẻ không vui lắm nhỉ." Bố Ninh An cười nói, "Để bố đoán xem, cô con gái ngốc nghếch của bố lại quên mang ô, đang đứng ở cổng bệnh viện chờ xe đúng không?"

Đào Ninh An đáp lại bằng một tiếng "Vâng".

"Trần Dự đâu? Không đi đón con à?"

"Anh ấy đi công tác rồi." Đào Ninh An đáp lại một cách thờ ơ, ánh mắt lơ đãng. Trước mặt cô chậm rãi dừng lại một chiếc Audi SUV màu trắng, cửa sổ xe hạ xuống.

"Bác sĩ An, lên xe đi." Tô Nam Dịch chống khuỷu tay trái lên vô lăng, tay phải vẫy vẫy Đào Ninh An.

Khi đôi mắt đẹp đẽ của Tô Nam Dịch nhìn chằm chằm vào mình, Đào Ninh An cảm thấy tim mình như ngừng đập một nhịp.

Trong điện thoại, bố Ninh An nói: "Nó bận việc, con phải tự chăm sóc bản thân cho tốt. Nếu có thời gian thì mang xe từ nhà ra mà đi nhé."

"Bố, con cúp máy đây." Đào Ninh An không đáp lại cũng không từ chối, cô bình thản nhìn Tô Nam Dịch rồi không do dự bước lên xe.

Thắt dây an toàn, Đào Ninh An hủy đơn đặt xe, rồi quay sang nhìn Tô Nam Dịch, "Làm phiền đưa tôi đến ga tàu điện ngầm. Rẽ phải khi ra cổng, đi qua một ngã tư đèn đỏ."

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, Tô Nam Dịch điều chỉnh cần gạt nước lên một mức.

Xe bị kẹt ở cổng bệnh viện, tiếng còi xe và tiếng mưa xen lẫn nhau, làm cho không gian bên trong xe trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Điều hòa trong xe thổi đều đều, hương cam nhẹ nhàng lan tỏa.

Trang trí trong xe không nhiều, ngoài một chiếc móc kim loại treo trên gương chiếu hậu, còn có một mô hình xe máy đặt trên bảng điều khiển.

Tô Nam Dịch đưa điện thoại cho Đào Ninh An, lười biếng nói: "Mưa to quá, để tôi đưa cô về nhà."

"Không cần đâu." Đào Ninh An đẩy điện thoại lại cho Tô Nam Dịch, "Tôi đi tàu điện ngầm hai trạm là về đến nhà rồi, cảm ơn cô."

Giọng Đào Ninh An lạnh lùng, hoàn toàn phù hợp với vẻ ngoài của cô.

Trông có vẻ không dễ gần chút nào.

Tô Nam Dịch liền nhét điện thoại vào tay Đào Ninh An, "Mưa thế này chắc chắn chưa thể tạnh ngay được, cô chạy từ ga tàu điện ngầm về nhà sẽ ướt sũng đấy."

Ánh mắt Tô Nam Dịch lướt từ vòng eo thon thả của Đào Ninh An xuống dưới, đột nhiên chiếc xe phía sau bấm còi, Tô Nam Dịch vội thu ánh mắt lại, hai tay đặt lên vô lăng, nhấn ga.

"Hơn nữa, bác sĩ An, tôi là con gái, cô sợ gì chứ?"