Nghề Nuôi Gái

Quyển 1 - Chương 24: "Ma Cũ - Ma Mới"

Tạm gác qua chuyện của đám nhân viên, lần này tôi xin kể về một vụ tranh chấp giữa các quán. Như đã nói từ trước, việc mở một quán cà phê trá hình nuôi gái bên trong không phải là việc dễ dàng. Có tiền chưa chắc đã làm được, hay có quan hệ cũng không phải muốn làm là làm. Trừ khi bạn có cả hai thì bạn có thể. Việc mọc thêm quán nó liên quan đến sự cân bằng và thống nhất chung của cả khu.

Nói nôm na cho dễ hiểu: Một bồ thóc có 10 con chuột đang chia nhau ăn, bỗng nhiên lòi ra thêm 1-2 con chuột lạc đàn từ đâu đến cũng đòi ăn thì 10 con kia sẽ tìm cách đuổi đi.

Trong công việc này cũng như vậy, khi cả khu có hơn chục quán đã có thể gọi là Đất Chật - Người Đông. Việc một hai ông ất ơ có tí tiền ở đâu đến cắm dùi, dựng biển, tranh thị phần là điều không thể được. Cho dù ông đó có quan hệ với chính quyền, nhưng như thế chưa đủ. Không có ông xxx nào ban ngày ăn cơm, tối đến ngồi trông quán cho bạn cả. Và như thế cái quán mới mở đó không sớm thì muộn cũng phải dọn biển. Điển hình là một vụ tôi được chứng kiến cảnh đập quán của các chủ Lão Làng và một Chủ mới nhú.

Đó là đợt mới ra Tết, khi mà đa số các quán vẫn đóng cửa vì không có nhân viên. Thì bỗng nhiên có một quán mới nổi lên, chủ quán là một anh đầu trọc, lùn lùn. Thực ra thì ông này trong năm tôi đã gặp ít nhất hai lần, vì những lần đó ông ấy vào quán đi nhân viên. Và mỗi lần đi xong đều quay lại quán hỏi tôi cách làm với giả cả ở đây như thế nào. Nghĩ khách quan tâm nên lần nào tôi cũng trả lời cặn kẽ. Đợt mới đây thì tôi thấy ông ấy khoác vai một lúc 3 em đi vào nhà nghỉ. Nghĩ chắc là nhân viên nhà khác nên tôi chẳng quan tâm.

Trưa hôm đó đang ngủ thì bà chị tôi xuống, đi cùng là chủ của mấy quán xung quanh, trong đó có cả ông chủ dân xã hội cầm côn đánh nhân viên bắt quỳ mà tôi đã kể trước đó. Bà chị bảo tôi lấy nước cho khách, nói là khách chứ toàn người quen. Nhẵn mặt nhau suốt, tôi mới hỏi:

- Hôm nay có việc gì mà các bô lão họp hội nghị bàn tròn ở đây thế này.

Ông Minh ( ông đánh nhân viên) nói:

- Thằng này chỉ ngủ thôi chẳng biết cái đéo gì...Đm có thằng nó chuẩn bị cướp mất bát cơm mà giờ còn hỏi.

Thấy ông ấy căng quá tôi cũng méo hỏi gì nữa, ngồi xuống nghe xem chuyện gì. Chị tôi nói trước:

- Hôm qua em mới nghe chuyện này. Dạo này em có xuống đây đâu, thằng em em nó làm hết. Thế bảo nó mới mở tối qua phải không..!!? Thế đã gặp ai trong số mọi người ở đây chưa..??

Mấy người kia lắc đầu, ông Minh tiếp:

- *** mẹ nó, mở quán mà không gặp được một ai xem ý kiến hay có lời như nào. Quán hôm qua mới trưng biển nhưng chúng nó làm 3 hôm nay rồi. Không thể để như thế được, mà nó không phải người ở đây.

Mấy người kia bắt đầu kể thông tin, cái ông trọc đầu lùn lùn đó tên Nam (lùn). Ông đó ở đây cả tháng nay rồi, mà hầu như nhân viên nhà nào cũng đi. Hôm thì vào nhà nghỉ hỏi mua nhà nghỉ, hôm thì hỏi chuyện quán xá. Hoá ra là lấy thông tin để mở quán, nhà Nam lùn ở mãi Chí Linh sao đỏ. Thấy kể bên đó cũng có một cái nhà nghỉ, có nuôi gái. Nhưng xxx bên Hải Dương quét căng quá nên muốn đổi địa bàn. Theo thông tin các bô lão thu được thì Nam lùn có hậu thuẫn từ một ông có máu mặt từ thời trước (người bản địa), nói chung là giờ ông ấy không còn nổi tiếng như xưa nhưng trong giới xã hội nghe tên ai cũng phải nể. Theo cách gọi của mấy vị chủ chứa thì những người như thế hay được gọi là Bộ Đội Già. (BĐG)

Nói đến ông BĐG đó thì ai cũng biết, thời ông ấy tung hoành thì mấy vị chủ đang ngồi xơi nước ở đây vẫn còn đi tông bế gà ra sới chọi. Nhưng đó là thời xưa thôi, hiện tại thì người ta chỉ Nể chứ không phải Sợ. Còn thả ra thì Già ăn sao được Trẻ, đã vậy Trẻ nó còn Đông. Cho nên họp bàn một lúc thì mấy vị chủ chứa đưa ra quyết định như sau:

- Nó đã không tôn trọng mình thì mình cũng không cần nể nang. Cứ đập trước tính sau.

Tối hôm đó mấy bô lão lại tụ họp ở quán tôi. Nhưng lần này theo sau còn tầm chục thằng nữa. Toàn vằn vện, nhìn kinh khϊếp hồn. Mỗi thằng đều giắt trong cạp quần cái gậy sắt thụt ra thụt vào. Cái đấy quán tôi có cả đống, gì chứ trong quán mấy cái đấy với phóng lợn lúc nào cũng tầm chục con để dưới gầm giường. Tôi thấy thế cũng đi theo xem tình hình như nào. Ông Minh dẫn đầu đi xe xuống tận quán. Vừa nhìn thấy cái biển Cà Phê Thảo Nam là tất cả ập vào trong. Trong quán lúc này có 3 đứa nhân viên thì có một đứa đứng ở quầy. Ông Minh mặt lầm lỳ như Boyka bước vào quát:

- Đứa nào là chủ ở đây...!??

Đứa con gái đứng quầy nói:

- Dạ em ạ...!! Có việc gì không anh..!!?

Đéo lằng nhằng một vả giữa mặt em chân dài luôn. Tát xong mà mặt ông ấy vẫn lạnh te:

- Cái gì..!?? Mày là chủ á....*** mẹ con nhân viên như mày mà là chủ á...Gọi chủ mày đến đây.

Lại cái "Bốp" nữa vào mặt, phải nói nếu hỏi ai đánh đàn bà không ngại tay thì tôi phải đưa bố Minh lên tầm Top 1. Con kia choáng váng ngã dúi dụi vào tường. Ông ấy giật tóc nó lại, lôi ra ghế tiếp tục:

- Gọi ngay chủ mày đến đấy..Bảo có anh Minh anh ấy đến.

Con kia sợ quá lấy điện thoại gọi luôn, bên kia nghe máy, nó nói:

- Anh ơi...anh xuống quán ngay đi có anh Minh.........

Chưa kịp dứt lời thì ông Minh giật điện thoại:

- Nam à...Thế mày là chủ hay con này là chủ....Giờ mày có muốn nói chuyện không.

Nam lùn nói:

- Anh cứ bình tĩnh em xuống quán ngay.....

*** mẹ, đợi tầm 10" đéo thấy ai đâu. Bố Minh cáu như thằng điên bảo bọn đàn em lao vào đập đồ. Tôi mới can:

- Anh ơi, vào nhà chúng nó đập đồ là sai đấy. Đập cái biển thôi.....

Ông ấy đéo nghe, nhưng mấy thằng đàn em cũng không đập gì nhiều trong nhà. Chỉ có cái biển là tan nát, trở về cát bụi. Đập xong ông ấy bảo bọn kia đi về, trước khi về ông ấy quay lại chỉ vào mặt đám nhân viên:

- Chủ chúng mày có xuống thì bảo lên quán gặp Tao. *** mẹ chúng mày đóng cửa quán, mở ra bố gϊếŧ chết.

Mấy đứa nhân viên sợ vãi linh hồn, gật đầu lia lịa. Khi ông ấy đi khỏi thì chúng nó tắt điện, đóng cửa luôn. Ông minh về quán tôi ngồi nói chuyện với bà chị. Một lúc sau thì thằng em ông ấy ở trên quán gọi điện bảo có người đến tìm. Ông Minh hỏi những ai thì thằng đó bảo có ông trọc lùn lùn đi với hai người đàn bà nữa. Một người thì bụng chửa đeo kính, một người thì to béo, nhìn cũng khá dữ. Ông Minh nói:

- Mày dẫn bọn nó xuống quán này..Tao đang ngồi ở đây.

Thằng em ông Minh dẫn đội kia xuống, Nam lùn thì đi đứng đúng kiểu khúm núm, giống như mấy nhân vật luồn cúi, cơ hội trong phim truyền hình. Hai mụ đàn bà thì tỏ vẻ dân anh chị hơn. Con mụ đeo kính trông mắt sắc như dao cạo, nhưng có vẻ là Trí Thức. Còn mụ béo thì tuềnh toàng, ăn mặc thô lỗ, nói giọng ồm ồm như đàn ông. Vừa ngồi xuống ghế con mụ béo mở lời luôn. Mụ nhìn ông Minh nói:

- Anh là Minh phải không...!?? Thế sao anh đập biển với đánh nhân viên nhà em...?? Anh định làm sao..!??

Với một người võ biền như ông Minh thì việc trả lời lại câu hỏi nó hơi bối rối:

- Nhân viên nhà mày láo thì tao đánh..Ăn nói trống không với tao.

Nghe cái lý do nó củ chuối vcl, mụ đeo kính lấy điện thoại gọi cho nhân viên bảo chở nhau lên quán tôi ba mặt một lời. Xong mụ đeo kính tiếp:

- Cùng cảnh làm ăn với nhau mà mọi người lại phá nhau thế à..!??

Chị tôi ngồi nãy giờ chưa nói gì, bây giờ mới mở mồm:

- Trước tiên cho em hỏi ai là chủ quán đấy ạ. Còn anh đây với hai chị là ai mà em chưa biết tên...Em tên abcd, chủ quán này...!!

Mụ đeo kính nói giọng kháy bẩn:

- À, vậy ra là nãy chị với anh đây cho quân xuống đập quán mình phải không..!? Mình là vợ anh Nam là chủ quán. Còn đây là chị họ mình, nhà chị ấy ở đây. Là con cháu gái của bác BĐG.

Trưng phông bật biển giới thiệu kinh quá, chị tôi mới nói:

- Ơ thế chị này cũng người ở đây mà em chưa nghe tên, chưa thấy bao giờ...!??

Con mụ béo có tí hơi bực:

- Chị mới trong kia ra, chị nhìn em cũng chẳng biết ai. Thế em ở đây lâu chưa mà dám làm như thế..!

Bà chị tôi không trả lời, lúc đó mấy con nhân viên nhà Nam lùn chở nhau lên, vào đến nơi hai con mụ kia hỏi ban nãy ai là người đánh chúng nó. Bọn nó chỉ ông Minh:

- Anh này chị ạ....Anh ấy đánh em rồi đập biển nhà mình.

Bố Minh cay quá, bị mấy con nhân viên chỉ mặt. Đéo nhịn nữa ông ấy quay về với bản chất cục như cục cứt. Đứng dậy bố ấy chỉ vào mặt đội bên kia:

- Cái *** mẹ chúng mày, bố mày đánh, bố mày đập đấy...Thì làm sao..Chỗ này không phải chúng mày cứ thích đến là đến. Bát cơm của tao thằng nào cướp bố mày đập hết.....Chúng mày thích giải quyết luôn tại đây không..*** con mẹ bọn chó này nữa..

Cho đánh nhau ở đây có mà bị Đần ba họ à..Bà chị tôi nói:

- Anh cứ bình tĩnh để nói chuyện đã. Không cần phải nóng nảy như vậy..Chuyện đâu còn có đó.

Con mụ Béo bên kia cũng không vừa:

- Thích giải quyết bằng bạo lực chứ gì..Cũng định lên đây nói chuyện thương lượng mà ông anh đây còn đe doạ với chửi bới á. Cứ để xem.

Bà chị tôi bây giờ mới thể hiện:

- Chị cứ ngồi im đấy đi. Thứ nhất chị vào nhà em chị nói cháu ông này, ông nọ. Thế là chị đang doạ em, thái độ từ lúc vào đến bây giờ chị chẳng có gì gọi là thành ý thương lượng cả. Còn nói thẳng căng ra không vì người chửa đẻ thì nhà chị đéo ai ra được khỏi đây luôn. Chị đừng nghĩ bác hay chú chị đã là to. Bị đánh ở đây chỉ có chị là thiệt thôi.

Không ai nói gì bà ấy tiếp tục:

- Còn việc làm ăn tất nhiên ai cũng có quyền làm ăn. Nhưng có câu nhập gia thì tuỳ tục. Chị đến đây ít ra chị cũng phải gặp gỡ những người làm cái nghề này để làm quen. Ở đây ai cũng có gốc rễ bao năm rồi. Không phải tự nhiên mà cái khu này hoạt động được. Nó đổ cả máu, cả tiền, cả nước mắt đấy. Nhà chị từ đâu đến không chào hỏi ai lao vào làm. Thử nghĩ xem đúng hay sai....

Mụ đeo kính cận nói:

- Cũng định gặp mọi người nhưng bận quá chưa có dịp. Vậy mai mọi người cho cái hẹn rồi nói chuyện.

Ônh Minh vẫn bực:

- Không hẹn hò gì hết, bọn mày có dẹp quán thì dẹp. Còn vẫn làm thì gặp tao...!!

Nói xong bố ấy phủi đít đi về, nói chuyện không đi đến kết quả. Đội bên kia cũng đi về, tôi với bà chị ngồi ngoài phòng khách nói chuyện. Một lúc sau thì thấy có thằng đội mũ bảo hiểm kín mặt, ngồi sau là con mụ Béo. Bọn nó dừng xe trước quán tôi, con mụ béo chỉ chỏ vào biển quán với số nhà. Tôi đi ra thì chúng nó đi lên trên quán ông Minh cũng làm điều tương tự. Đi vào nhà tôi nói:

- Có khi nào đêm em đang ngủ chúng nó đốt nhà không..!?? Hay nó lại trộn cứt với luyn tạt vào thì mai cọ bằng mắt...

Bà chị tôi nói:

- Cứ để chúng nó làm thế, đm làm thế mai tao san bằng nhà chúng nó luôn.

Ngồi bàn về cuộc nói chuyện ban nãy tôi hỏi:

- Thế cái ông BĐG con mụ kia nói là người như nào vậy..!!?

Bà ấy kể:

- Ông đấy ngày xưa nổi tiếng đất này, nói chung là người có máu mặt. Bây giờ lớp trẻ lên thì không còn được như trước nhưng vẫn có tiếng nói. Còn vợ chồng thằng lùn kia thì không phải người ở đây. Con béo thì chị chẳng biết nó là ai....

Đang nói chuyện thì ông Minh đi xuống, mặt vẫn hằm hằm như thịt bằm nấu cháo. Éo hiểu sao nhưng nói thật khi tôi gặp những kiểu người nóng tính như vậy tôi không thấy sợ mà chỉ thấy buồn cười. Ông này chỉ cần kích động vài ba câu là lại như con trâu đâm đầu vào mộ ấy mà. Những người như vậy thường dễ bị lợi dụng. Ông ấy vừa ngồi tôi liền nói:

- Nãy em thấy nó cho người đến chỉ điểm quán anh em mình đấy...Mai có khi lại tan thành tro bụi.

Bố ấy uống dở ngụm nước chưa trôi:

- Đm chúng nó dám....

Chị tôi cười bảo:

- Nãy anh đánh nhân viên nhà nó là sai rồi. Nói gì nói mình không nên gây rối, mất trật tự. Còn để mà làm cho chúng nó đóng cửa không thiếu gì cách. Cứ âm thầm mà làm thôi.

Không có người lạ nói chuyện cũng thoải mái, tôi châm điếu thuốc rồi nói:

- Theo em, cứ để quán tụi nó làm. Nhưng cô lập nó lại, không cho mượn nhân viên. Mà cần thiết anh chị sang mấy nhà nghỉ gần đây bảo họ không cho nhân viên nhà chúng nó thuê phòng. Bọn nhà nghỉ ở đây ăn tiền phòng với mượn nhân viên nhà mình nhiều, nói căng cái được ngay.

Ông Minh gật gù, tôi tiếp:

- Mà anh là người lớn, là đàn anh không nên ra mặt mấy cái này. Anh cứ bảo mấy thằng ngáo đá ngày xuống quán chơi một hai tiếng cho em. Mà cứ lôi nhân viên đi chơi, lôi mẹ đi 1-2 ngày cũng được....Tất nhiên là không trả tiền...Không ai dây với nghiện đâu. Vài lần thế là chúng nó tự hiểu. Chứ anh ra mặt...mà đợt rồi còn dính án không ổn đâu...

Ông Minh giờ thì ngồi nghe chăm chú:

- Ừ đấy vụ của anh vẫn còn chưa xử...Tao lánh đi vậy. Có gì hai chị em thông báo anh với nhé. Giờ anh phải về nhà...

Ông Minh đi về, chị tôi nói:

- Kiểu gì mai cũng có người đến nhà mình nói chuyện. Mà thôi chị về đây, cậu cứ làm bình thường đi, có gì thì alo. Mà đừng có kích động rồi đánh nhau.

Tôi cười:

- Em chỉ né đánh nhau chứ ngu gì em dây vào. Trừ khi động chạm vào người nhà mình. Còn không chúng nó có chém nhau trước mặt em cũng chỉ đứng nhìn.

Bà chị đi về, tôi cả đêm đó cũng có tí lo lắng vì sợ bọn kia chơi Bẩn. Nhưng thức nằm đọc truyện đến 3h sáng thì cũng ngủ lúc nào không biết. 2h chiều hôm sau có con bán tải đựng ngay trước quán, hai người đàn ông Trung Niên xuống xe, đi sau là con mụ béo với Nam lùn. Nhìn qua sắc mặt thì tôi biết ông nào là BĐG rồi. Mời họ vào nhà ngọt như mía, vừa mời nước tôi vừa nói:

- Bác ngồi chơi, cháu gọi chị xuống bây giờ....

Ông ấy không nói gì, vì dù gì tôi cũng chỉ là phận làm thuê. Tôi lấy máy gọi cho chị bảo có người như hôm qua nói cần gặp. Lúc sau thì hai vợ chồng bà ấy đi xuống, có thể bọn kia không biết bà ấy, nhưng chồng bà ấy thì không thể không biết. Ông BĐG kia chỉ mới chém người gần chết thôi, còn chồng bà này bắn hẳn người mà vẫn tại ngoại cơ. Vụ đó tôi thấy bà ấy kể lo gần 1 tỏi thì ông chồng mới không phải đi. Không thì giờ này còn đang ôm mấy quyển lịch bóc cho nó mòn vân tay.

Chạm mặt nhau thì ai cũng biết là ai rồi, trình bày một lúc thì ra con mụ béo với vợ chồng nhà kia cũng chẳng phải họ hàng gì. Bạn bè chơi quen biết xã hội, mụ béo ra điều tinh tướng mình người ở đây. Muốn dựa bóng ông bác bảo kê cho bai vợ chồng nhà kia mở quán làm ăn. Tuy nhiên, dễ thế thì người khác đã tranh nhau làm hết rồi.

Chị tôi cũng kể lại sự việc cho ông bác kia nghe, rõ ràng theo luật làm ăn thì Nam lùn sai lè ra rồi. Như thế khác gì cướp địa bàn mà không cần xin phép. Cuối cùng ông BĐG cũng không muốn can thiệp sâu, vì suy cho cùng cũng chẳng liên quan đến ông ấy. Ông ấy ra mặt có lời mong mọi người để cho vợ chồng ấy làm, đồng thời cũng nói Nam lùn phải gặp mặt những người đi trước ở đây....Chốt lại là gặp mặt là để Hoà Giải chứ chẳng phải đến để đốt quán hay tạt cứt đánh nhau gì.

Mọi việc xong xuôi thì ai về nhà nấy, trước mặt ông bác kia thì chị tôi vẫn dạ vâng đồng ý, ra điều rộng lượng lắm. Nhưng bà ấy vẫn bồi thêm câu:

- Cháu thì cũng thoải mái, ai cũng muốn làm ăn cả. Lộc thì trời cho, nhưng sợ ở đây còn hàng chục quán nữa. Người khác như nào cháu không quyết hộ được.

Ban ngày nói chuyện thì ban tối bà ấy đã trở mặt ngay được. Tối đó bà ấy với ông Minh nói chuyện gì với nhau rồi cho người xuống đó quấy. Mấy thằng thanh niên nghiện đá, cởi trần, người thì đầy hình xăm cứ vác ghế ngồi trên vỉa hè trước mặt quán. Mà thanh niên đá đẩm dẩm *** thì khỏi bàn, ngồi 3-4 tiếng một chỗ cũng chẳng thấy mệt. Có khi lại còn vui, đuổi đéo chịu đi, mà đánh thì không đánh được.

Kết hợp với vài anh cao to, đẹp zai nhưng đi toàn kiếm cớ gây xích mích, rồi đánh nhân viên. Mấy anh đó vào quán cũng chọn nhân viên như bình thường, nhưng lên phòng các anh ấy hành nhân viên đủ kiểu, bắt kèn trống. Đi gần xong là các anh ấy trở mặt, viện đủ lý do để không trả tiền. Mà lần nào đi cũng tầm 4-5 mạng, cứ gây sự xong là các anh ấy đợi chủ đến để đánh nhau.

Những chuyện như thế cứ diễn ra trong vài ngày. Có khi khách thật vào cũng không dám cho đi, mà không cho nhân viên đi làm thì mở quán ra làm cái gì. Chân ướt chân ráo, lại không phải người bản địa lấy gì ra đỡ. Cuối cùng kết quả thế nào thì ai cũng biết, quán Thảo Nam đã thực hiện chiến thuật "Vườn Không Nhà Trống" mà Tướng Trần Hưng Đạo để lại năm xưa. Tuy nhiên không có đoạn quay về giành lại.

Để nói về luật ngầm giữa các quán thì tranh chấp cũng xảy ra không ít. Nhiều lúc giá cả không đồng đều cũng gây ra tranh cãi, thậm chí là cả đánh nhau. Quán nào không đủ lực về cả mặt đỏ lẫn mặt đen thì cứ xác định bị quấy nhiễu đến không làm ăn được. Trước mặt thì hoà thuận, gắn bó, đoàn kết, tươi cười với nhau nhưng thực ra ghét nhau như chó. Bà chị tôi từng nói:

" Chúng nó cũng không ưa mình đâu, nhưng không dẫm lên được mặt mình nó phải chịu. "

Cái cảnh bị đập quán, đập biển, lôi nhân viên đi không trả tiền bà ấy cũng đã trải qua những năm tháng đầu tiên khi gây dựng lên cái quán này. Nhiều lúc bất lực nhìn chúng nó phá phách mà phải cố kìm nước mắt. Để rồi sau bao nhiêu năm cực khổ mới có chỗ đứng như ngày hôm nay.

Đúng là sống trong cái mảng tối muốn Lương Thiện cũng không được. Lòng tốt với lương thiện chỉ giúp bạn sớm Giải Tán mà thôi...............