Muộn Tình

Chương 1: Rời đi

Diên Vĩ bỏ món đồ cuối cùng vào vali, đưa mắt nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ đêm.

Người đàn ông ấy không đến…

Có lẽ hắn chẳng nhớ ra hôm nay là ngày gì, hay nói đúng hơn nó vốn không có giá trị gì với hắn, cũng như cô vậy…

Lưỡng lự vài phút, cô cầm điện thoại gọi vào số máy quen thuộc.

Tiếng chuông vang lên, giai điệu du dương bên tai hồi lâu vẫn không có người nhấc máy. Đến khi tưởng chừng cuộc gọi cứ vậy kết thúc thì âm thanh trầm thấp đầu bên kia điện thoại truyền đến.

"Alo."

Diên Vĩ nghe thấy trong điện thoại rất ồn, sợ rằng sẽ làm phiền hắn nên vội hỏi:

"Anh đang bận ạ?"

Đối phương khàn giọng đáp lời:

"Ừm. Có chuyện gì nói nhanh, không thì tôi tắt máy."

Diên Vĩ nhỏ giọng buồn bã:

"Không có gì ạ. Em chỉ muốn gọi cảm ơn anh và… tạm biệt…"

Câu cuối Diên Vĩ còn chưa nói hết người đàn ông đã tắt máy. Cũng không biết hắn có nghe được lời cảm ơn của cô không.

Nhưng mọi chuyện đã kết thúc, cô không nên lưu luyến những thứ không thuộc về mình.

Gặp được hắn cũng coi như may mắn trong cuộc đời cô.

Diên Vĩ đặt một lá thư và bản hợp đồng kèm theo thẻ tín dụng lên giường, kéo vali ra khỏi phòng rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Đến hơn 12 giờ khuya, một chiếc Maybach chậm rãi lái vào khu biệt thự Lâm Vỹ.

Người đàn ông bước xuống xe, khuôn mặt ngà ngà say. Hắn nhíu mày nhìn ngôi biệt thự chìm vào đêm tối.

Mang theo thân thể mệt mỏi mở cửa đi vào, hắn tiện tay bật đèn phòng khách rồi lên lầu.

Trong phòng ngủ vẫn một màu tối đen, đến khi công tắc đèn được bật, người hắn muốn gặp đã không thấy đâu.

Lý Minh Viễn thử gọi: "Diên Vĩ? Lu Bu?"

Đáp lại hắn là không gian yên tĩnh và lạnh lẽo, cả căn phòng trống trải đến lạ thường.

Đến cạnh giường, đôi mày hắn càng nhíu chặt hơn khi thấy đồ vật trên đó.

Hợp đồng tình nhân…

Kỳ hạn 2 năm, hắn chợt nhớ ra hôm nay là ngày kết thúc!

Lý Minh Viễn tức giận vò nát tờ giấy rồi ném vào tường, không nhịn được rủa một tiếng.

“Chết tiệt! Diên Vĩ... em được lắm!”

Nói đến là đến, đi là đi, xem Lý Minh Viễn tôi là khu nghĩ dưỡng công cộng ư?

Hắn nhìn khắp phòng, những thứ 2 năm trước cô mang đến giờ đã không còn, đến cả con chó cũng không để lại cho hắn!

***

Tàu cập bến, Diên Vĩ ôm theo Lu Bu bước xuống.

Diên Vĩ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, năm tháng đã phủ lên nơi đây một màu áo mới.

Không còn vẻ hoang sơ như lúc cô rời đi nhưng vẫn chất chứa đâu đó hồi ức ngày trước.

10 năm rồi…