Cậu vừa mới ra cửa, La Đôn Ngọc đã gấp không chờ nổi nói, "Thế nào? Không tồi chứ?"
Hoàng Vĩ giơ chân bắt chéo, mắt nhỏ nổi lên tia sáng, "Bao lớn rồi?"
"18 tuổi, vừa mới thành niên. Có thể tùy tiện chơi, không lo trách nhiệm."
"Dáng vẻ không tệ, nhưng mà có hơi gầy. Nhưng thật ra eo rất nhỏ, chẳng qua mông không đủ cong." Hoàng Vĩ khụ một tiếng, lại phun một cục đàm.
"Ông lấy về nuôi mấy ngày, không phải cong rồi sao?" La Đôn Ngọc làm mặt quỷ nói.
“Thành giao!” Hoàng Vĩ tự hỏi một lát, cuối cùng khẽ cắn môi.
La Đôn Ngọc che miệng cười, “80 vạn điểm tín dụng, thanh toán một lần."
Hoàng Vĩ kinh ngạc nói, "Không phải đã bàn trước rồi sao, đưa tiền đặt cọc trước, sau khi lãnh chứng xong thì giao hết chỗ còn lại."
"Vậy nếu." Trong mắt La Đôn Ngọc hiện vẻ âm độc, "Đêm nay, cậu ta sẽ thành người của ông thì sao?"
Hoàng Vĩ ngẩn người, "Hiện tại Cục Dân Chính đã đóng cửa rồi."
"Có thể lên thuyền trước rồi mua vé sau mà." La Đôn Ngọc thành thật nói, "Đêm nay cậu ta trở về với ông trước, đối xử với nó dịu dàng chút. Đương nhiên, chuyện nên làm cũng phải làm, sáng mai lại đi lãng chứng, không phải càng tốt sao?"
Hoàng Vĩ lộ ra nụ cười bừng tỉnh, "Tôi hiểu rồi."
Gã ta hưng phấn chà xát tay, mắt nhỏ vẩn đυ.c lập lòe tia sáng, "Không tồi, chủ ý này rất tốt, ông đây nhiều năm vậy rồi vẫn không có Omega. Đêm nay tôi phải đè cậu ta."
La Đôn Ngọc tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, "Đúng vậy, ông cũng độc thân đã lâu. Qua hôm nay, lỡ như có người tới quấy rối thì biết làm sao?"
"Không sai." Hoàng Vĩ hung hăng gật đầu, "Vậy làm theo lời cậu nói. Tôi lập tức chuyển tiền."
"Thế trước tiên tôi liền chúc mừng ông đêm nay động phọng hoa chúc." Nhìn tài khoản trong nháy mắt tăng thêm.80 vạn điểm tín dụng, La Đôn Ngọc cười đến không khép miệng được, "Chờ ông chơi chán rồi, tôi lại kiếm cho ông cái mới."
"Ha ha ha ha, cậu quả là bạn chí cốt." Hoàng Vĩ lại phun liên tiếp vài cục đàm, hiển nhiên kích động cực kì.
La Đôn Ngọc nhíu mày, "Đợi chút nữa cậu ta trở về, ông phải biểu hiện cho tốt."
Mà bên kia, Nguyên Diệu Diễm ở trong phòng ngủ của Thượng Chỉ sắp phát điên rồi. Y không ngờ, mẹ nuôi của La Đại Xuân vậy mà lại xấu xa như vậy, không chỉ ngược đãi chèn ép La Đại Xuân từ nhỏ, còn muốn gả La Đại Xuân cho một tên Alpha biếи ŧɦái như vậy.
Hơn nữa, cái kẻ tậm địa rác rưởi này còn muốn lừa nhóc Omega chưa lập gia đình nhà y qua đêm trong nhà gã biếи ŧɦái kia.
Y thật sự sốt ruột, nếu y vẫn còn là Nguyên Diệu Diễm ban đầu, một quyền đã có thể quật ngã hai cái tên cặn bã độc ác này.
Nhưng mà, hiện tại y chỉ là một con mèo, một con mèo bình thường, không có bất kì sức chiến đấu nào.
Tinh thần lực cùng pheromone của y cũng không khôi phục chút nào. Y không khởi động được thiết bị đầu cuối cá nhân trong cơ thể, không thể liên lạc với bên ngoài, cũng không gọi được cứu binh.
Y nên làm cái gì bây giờ?
Ngay khi Nguyên Diệu Diễm nôn nóng ở trong phòng, Thượng Chỉ mang theo đồ ăn mở cửa vào. Cậu bày đồ ăn trên bàn, nơm nớp lo sợ nhìn La Đôn Ngọc cùng Hoàng Vĩ, "Mẹ, vị chú này, mời ăn cơm."
"Ừ, sắc trời không còn sớm, nhanh ăn đi, ăn xong cậu liền đi theo anh trai này đi." La Đôn Ngọc đưa mắt ra hiệu với Hoàng Vĩ.
Hoàng Vĩ vội vàng dịu dàng kéo tay Thượng Chỉ, để cậu ngồi bên cạnh mình, "Lại đây, Xuân Nhi, em thích ăn loại nào? Anh trai gắp cho em."
Nhìn mỡ trên mặt Hoàng Vĩ còn có thể vắt xuống xào thịt, Thượng Chỉ nhịn xuống cơn ghê tởm, dựa vào dáng vẻ La Đại Xuân ứng đối trong trí nhớ, được chiều mà sợ đứng dậy nói, "Không cần phiền phức vậy, tự tôi gắp là được."
Hoàng Vĩ ra vẻ thân sĩ, "Để cho anh! Em là một Omega mảnh mai, nên được Alpha bọn anh chăm sóc."
Thượng Chỉ lại không muốn để ý đến gã tiếp, mà nghi hoặc nhìn La Đôn Ngọc, "Mẹ ngài vừa nói, đêm nay con phải đi cùng chú này sao?"
Cậu chần chờ một chút, cuối cùng tích đủ can đảm, "Ngài đi cùng con? Hay là, chỉ một mình con?"
La Đôn Ngọc trợn trắng mắt, "Chỉ có mình cậu, đêm nay tôi còn có việc khác."
Ông ta phải nắm chặt khoảng thời gian cuối cùng, chuẩn bị lại nội dung cuộc phỏng vấn ngày mai một lần nữa.
"Nhung mà." Thượng Chỉ cúi đầu, đôi mắt lạnh băng, "Con là một Omega chưa lập gia đình, ở nhà của một Alpha, chỉ sợ không thích hợp lắm."
Bản thiên sư từ bi độ lượng, cho các ngươi một cơ hội cuối cùng!
La Đôn Ngọc nghe vậy trên mặt có hơi không nhịn được, vừa rồi ông ta còn đảm bảo với Hoàng Vĩ, La Đại Xuân tuyệt đối nghe lời mình. Không ngờ đã bị vả mặt ngay lập tức, đứa tiện nhân này vậy mà dám nghi ngờ mình!
Xem ra An Lượng nói không sai, La Đại Xuân thật sự khác trước kia. Trước khi nó biết được chân tướng cần phải gạo nấu thành cơm.
La Đôn Ngọc vỗ mạnh lên bàn, "La Đại Xuân, mày cho mày là ai, là Alpha thì sẽ có ý nghĩ không an phận với mày? Mày soi gương thử, mày xấu như vậy, tặng không cho người ta còn không cần."
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần La Đại Xuân hơi toát ra vẻ hoài nghi, La Đôn Ngọc sẽ nói cậu xấu, nói cậu ngu.....
Loại chèn ép này vẫn luôn cực kỳ hữu hiệu.
Quả nhiên, La Đôn Ngọc thấy dáng vẻ tổn thương của La Đại Xuân, cậu xấu hổ cúi đầu, không dám nói nữa.
La Đôn Ngọc tiếp tục nói, "Người ta chỉ là có lòng tốt thu lưu mày, để mày ở một đêm, chờ đến khi phòng ở bên này của chúng ta trang hoàng xong, chẳng phải mày sẽ về lại sao? Vì sao mày đa nghi như vậy? Vì sao mày không tin người khác? Tao đặt tên cho mày là La Đại Xuân, cũng không phải để đầu óc mày toàn tư xuân*!" (*ý là toàn nghĩ về chuyện ấy.)
Hoàng Vĩ cũng dịu dàng khuyên Thượng Chỉ, "Tiểu Xuân, em đừng lo lắng, anh là một chính nhân quân tử. Qua đêm nay, nhất định sẽ đưa em hoàn hảo trở về. Em cũng phải ngẫm lại thay mẹ em, cậu ấy vất vả dưỡng dục em như vậy. Hiện tại cậu ấy có việc gấp, không chăm sóc được em. Em cũng đừng gây thêm phiền cho cậu ấy, được không?"
Thượng Chỉ gật đầu, dùng âm thanh cực nhẹ nói, "Được, tôi đã biết."