Thiên Sư Omega Chỉ Muốn Vuốt Mèo

Chương 13.2

Cuối cùng, La Đại Xuân hơi thở thoi thóp gặp lại La Đôn Ngọc, so với trước kia La Đôn Ngọc càng thêm tinh xảo ưu nhã.

Ông ta mỉm cười nói cho La Đại Xuân, bởi vì không có La Đại Xuân này trói buộc, bản thân rốt cuộc cũng kết hôn. Đối phương tên Viên Tranh, hiện tại là thủ phụ* của đế quốc. (*Thủ phụ tức người đứng đầu các đại học sĩ, nắm giữ vai trò như tể tướng.)

La Đại Xuân cười lạnh hỏi ông ta, việc này có quan hệ gì với mình?

La Đôn Ngọc nói, quan hệ lớn. Ông ta móc ra một tấm ảnh, trên ảnh là một nam Alpha anh tuấn, La Đôn Ngọc thâm tình vuốt ve người đàn ông, nói với La Đại Xuân, đây là chồng hiện tại của ông ta Viên Tranh, cũng là thanh mai trúc mã của ông ta, là một nhân vật rất ưu tú, sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông đã thi vào đại học đệ nhất đế quốc.

"Nhưng mà." Trong mắt La Đôn Ngọc hiện lên sự tàn nhẫn, giọng điệu cũng kích động hơn, "Sau khi anh ta tới đại học đệ nhất đế quốc đôi, gặp được thủ phủ, không là con gái thủ phủ trước kia. Sau đó bị hồ ly tinh tiện nhân kia mê hoặc, làm con rể của nhà đó. Đến nỗi ta, tự nhiên là bị vứt bỏ."

La Đôn Ngọc nói tiếp, bản thân tuy rất tức giận, nhưng rất nhanh liền nghĩ thông suốt. Mỗi người đều theo đuổi vinh hoa phú quý, mình cũng không có lập trường trách móc Viên Tranh, bản thân có thể làm là, làm mình trở nên cành mạnh mẽ.

Vì thế ông ta tìm được một cơ hội ở riêng với Viên Tranh. Cũng tại chỗ này, ông ta liền có mang đứa con của Viên Tranh.

Ông ta không để lộ ra, một mình sinh con xong, sau đó ôm đến trước mặt mẹ của Viên Tranh.

Bởi vì thân thể vợ Viên Tranh quá yếu, sau khi bọn họ kết hôn mấy năm đều không có con. Cho nên mẹ Viên Tranh sau khi nhìn thấy La Đôn Ngọc sinh cháu trai Alpha, mừng đến không khép được miệng.

Vốn dũ Viên Tranh chưa dứt tình với La Đôn Ngọc, hiện tại lại có con trai Alpha. Dưới sự tác hợp của mẹ Viên Tranh, La Đôn Ngọc được Viên Tranh lặng lẽ nuôi một bên.

Sau đó, La Đôn Ngọc lại sinh cho Viên Tranh hai đứa nhỏ, một Alpha một Beta. Những đứa con này đều mang danh nghĩa của anh trai cùng em trai của Viên Tranh.

Lúc nói tới đây, La Đôn Ngọc cười đến dịu dàng, "Đúng rồi, tao còn cùng Viên Tranh sinh một đứa con Omega, là một cậu trai xinh đẹp, mày muốn nhìn không?"

Nói rồi, ông ta lấy một tấm ảnh khác đặt trước mặt La Đại Xuân. Trên ảnh là một thiếu niên tươi cười xinh đẹp, mặt mày đầy hạnh phúc, đâu giống mình cái người dáng vẻ âm trầm lại tự ti.

"Tên của nó là Thượng Văn, chẳng qua rất nhanh, họ của nó sẽ sửa lại." La Đôn Ngọc dịu dàng dùng lòng bàn tay vuốt ve thiếu niên trên ảnh chụp, "Nhiều năm như vậy, nó mang họ nhà họ Thượng, cũng coi như ân tình bọn họ chiếu cố Văn Nhi."

"Mày cũng như vậy." La Đôn Ngọc cất ảnh chụp, ánh mắt khôi phục vẻ âm độc, "Mày theo họ tao, cũng coi như là ân tình tao chiếu cố mày. Tuy rằng, tao cũng không muốn nuôi cái tên hạ - tiện -lưu manh là mày."

Lúc nghe đến đó, cho dù là La Đại Xuân ngu dốt cũng phản ứng lại. Cậu giật mình mở to mắt, nhìn La Đôn Ngọc trước mặt.

La Đôn Ngọc thấy thế cười ha ha, "Thượng Nhu! Con gái thủ phủ trước, là sinh cùng ngày với tao. Chỉ là cô ta không biết, sau khi sinh cô ta đã bị người tiêm thuốc mê, con trai cô ta đã tráo đổi với con trai tao."

La Đại Xuân rốt cuộc nhịn không được, phốc một cái phun ra một ngụm máu.

Thấy dáng vẻ này của La Đại Xuân, biểu cảm La Đôn Ngọc càng thêm dữ tợn, "Đúng vậy, chính là như thế, người mẹ tiện nhân kia của mày. Trước khi chết cũng giống mày vậy. Ngay lúc cô ta biết đứa con mình nuôi dưỡng nhiều năm như vậy lại không phải con rột của mình, cũng là vẻ mặt này.

Đương lúc cô ta biết con của mình từ nhỏ đã nhận hết tra tấn cùng ngược đãi, còn bị gả cho môyj Alpha tàn bạo, vẻ mặt cô ta còn xuất sắc hơn mày. Ha ha ha! Cái là mà thiên chi kiêu nữ, cái gì mà tài nữ. Kết quả là, chồng không yêu, con không giữ nổi. Tiện nhân chính là tiện, cuộc đời quá thất bại!"

La Đại Xuân không thở nỗi, cứ vậy kết thúc cả đời ngắn ngủi.

Thượng Chỉ lâm vào kí ức nguyên thân, nhất thời động tác quét tước chậm không ít.

Nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của La Đại Xuân, La Đôn Ngọc nhíu chặt mày. Ông ra bỗng nhiên nhớ tới, lần này ông ta đi Đế Đô Tinh tham gia tang lễ tiện nhân kia, gặp được nam sinh Alpha tên An Lượng.

Nam sinh này cũng là người hành tinh Lâu Kim Cẩu, mới vừa thi đậu đại học đệ nhất đế quốc, cho nên tiến đến lôi kéo làm quen với con trai cả là học sinh đại học đệ nhất đế quốc. Đang nói chuyện, nam sinh này nói đến La Đại Xuân, thì ra hai người là bạn học cấp ba.

An Lượng nói, La Đại Xuân hiện giờ không giống trước kia, cậu ta tâm tư thâm trầm, mặt ngoài thì giả ngây giả dại, bên trong âm.thầm lặng lẽ gài người. Bản thân đã bị cậu ta hố một vố đau.

Hắn nhắc nhở La Đôn Ngọc, nhất định phải chú ý người này. Ngàn vạn lần không thể bị cậu ta lừa, tốt nhất là dao sắc chặt dây rối.

Ngụ ý, hắn muốn để La Đôn Ngọc diệt trừ La Đại Xuân.

Nghĩ đến đây, La Đôn Ngọc thử mở miệng, "Chuyến đi tốt nghiệp lần này, không gây ra chuyện gì đi?"

Thượng Chỉ chất phác lắc đầu.

Ánh mắt La Đôn Ngọc sâu hơn vài phần, dáng vẻ thật thà muốn chết này của La Đại Xuân vẫn như trước kia, nhưng nam sinh tên An Lượng kia lại nói đến mức có mắt có mũi*......(*ý là miêu tả chân thật)

Tuy rằng ông ta cũng rất muốn La Đại Xuân chết. Nhưng mà, cứ như vậy, bút tiền của phi nghĩa kia liền mất.

Hơn nữa, cứ chết như vậy, cũng quá hời cho La Đại Xuân cùng mẹ ruột đáng giận của cậu ta.

Nhưng vì đảm bảo, mình vẫn cần phải thay đổi kế hoạch kế tiếp.

Vì thế giọng ông ta chậm rãi, "Lần này quét tước sạch sẽ, rồi cuốn gói toàn bộ vật sở hữu của mày trong nhà này ném hết ra ngoài."

"Vì sao?" Cả người Thượng Chỉ cứng đờ, mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn La Đôn Ngọc, "Mẹ, ngài muốn đuổi con ra ngoài sao? Con không có chỗ ở."

Cốt truyện này không đúng!