Thiên Sư Omega Chỉ Muốn Vuốt Mèo

Chương 12.2

Thượng Chỉ không biết tâm tư trong lòng mèo con. Cậu chỉ lo lên đường, không bao lâu đã trở lại nơi mình ở từ nhỏ đến lớn, một tiểu khu xưa cũ.

Theo tiến trình đô thị hóa của tinh cầu Lâu Kim Cẩu, kiểu tiểu khu cũ này đã bị phá bỏ di dời rất nhiều, được đổi thành khu thương mại đô thị cao cấp hơn. Tiểu khu chỗ cậu thuộc về số ít tiểu khu hộ đinh, hộ gia đình trong này đa số đều dọn ra ngoài, chỉ còn lại mấy hộ.

Nhà cậu ở lầu 11. Mở cửa phòng ra, chiếu vào mắt là một căn hộ hai phòng chật hẹp. Gia cụ thì vết sơn loang lổ, vừa nhìn đã biết là đồ của niên đại thời xưa.

Vải phủ trên sô pha cũng giống như bộ đồng phục trên người, giặt đến mức trắng bệch. Đèn điện là đèn dây tóc treo trực tiếp lên bức tường đơn sơ. Trong nhà không có TV, cũng không có mấy đồ điện thường thấy như tủ lạnh máy giặt.

Sau khi Thượng Chỉ vào nhà, việc đầu tiên là đi vào một trong hai gian phòng ngủ, đặt l*иg sắt đựng mèo con lên bàn, nhẹ giọng nói với bé mèo: "Hàn Hàn, nhớ kĩ là tuyệt đối không kêu bậy nha."

Cách khe hở của l*иg sắt, Nguyên Diệu Diễm nhìn thấy rõ, gian phòng ngủ này cực kì chật chội, không có cửa sổ, âm u ẩm ướt, trên mặt tường loang lổ lộ ra từng mảng lớn nấm mốc. Trên trần nhà che kín mạng nhện. Trong phòng chất đống các loại sách cùng đồ linh tinh, cử động nhẹ liền làm không ít tro bụi bay lên.

Ở một bên tường, đặt một tấm ván gỗ rộng đủ một người nằm, tấm chăn bên trên đã rách nát, bông cũng bị lộ ra.

Đây là chỗ La Đại Xuân ở? Hoàn cảnh cũng không ổn quá.

Nguyên Diệu Diễm nhíu mày, phụ huynh của La Đại Xuân rốt cuộc làm gì vậy? Sao có thể đối xử với một Omega như vậy.

Đây quả thật là ngược đãi!

Trách không được La Đại Xuân sẽ bị các bạn cười nhạo.

Omega thật lòng yêu mến mình này cũng thảm quá.

Nguyên Diệu Diễm vươn móng vuôt, nhẹ nhàng chạm lên tay Thượng Chỉ, "Meo!"

Đừng sợ, có tôi ở đây rồi, chờ tôi khôi phục, nhất định tôi sẽ để cậu thoát khỏi hoàn cảnh này.

Thượng Chỉ đang cảm khái tháng ngày đau khổ của nguyên thân La Đại Xuân, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó mềm mại đặt lên mu bàn tay mình. Vừa cúi đầu, thì ra là đệm thịt của meo meo.

Nhìn biểu cảm tràn ngập lo lắng cùng an ủi vô cùng nhân tính hóa của bé mèo, Thượng Chỉ cảm thấy tâm mình sắp mềm nhũn, trời ạ, đây là bé thiên sứ am hiểu lòng người gì vậy?

Muốn sờ quá. Nhưng mà, hiện giờ còn chưa được. Cậu nhẹ nhàng sờ đầu mèo con, dùng giọng nói cực nhẹ nói, "Yên tâm, Khờ Khạo, chờ không bao lâu nữa."

Sau đó không lâu.

Một tiếng răng rắc từ ngoài cửa vang lên, có người dùng chìa khóa mở cửa vào. Thượng Chỉ lại dặn mèo con đừng kêu bậy lần nữa, sau đó liền ra khỏi phòng ngủ của mình.

"Thưa mẹ." Cậu học dáng vẻ trong trí nhớ của La Đại Xuân, cung kính cúi người với người vừa vào.

Người đối diện không mặn không nhạt hừ một tiếng, lúc này Thượng Chỉ mới ngẩng đầu lên nhìn ông ta.

Đây là một Omega nam trưởng thành, vóc dáng không cao, thân hình mảnh khảnh, dáng vẻ thanh tú, mặc áo đen quần đen, nhìn qua vừa tôn quý vừa ưu nhã. Ông ta đã hơn 60 tuổi, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ cỡ ngoài 20.

Thời đại tinh tế, tuổi thọ của mọi người thường rất dài, 18 tuổi trưởng thành, sau đó vẫn luôn dùy trì bộ dạng thanh niên đến 120 tuổi, sau 120 tuổi sẽ là dáng vẻ trung niên hơn 40, cuối cùng 20 năm sau mới là dáng vẻ lão niên.

Người này đúng là mẹ nuôi cậu La Đôn Ngọc, Thượng Chỉ cảm thấy hơi buồn cười, rõ ràng là một người đàn ông, nhưng bởi vì là Omega, nên phải bị gọi là mẹ.

La Đôn Ngọc đánh giá Thượng Chỉ từ trên xuống dưới một phen, sau đó nhìn mặt đất nhíu mày, "Hiện tại mày ngày càng lười, đến việc vệ sinh quét tước cũng làm không xong."

"Xin lỗi mẹ, giờ con đi quét liền." Thượng Chỉ nói xong liền chạy đến phòng vệ sinh, xách một xô nước lớn, cầm cây lau nhà bắt đầu tổng vệ sinh phòng ở.

Nhìn Thượng Chỉ bận rộn, La Đôn Ngọc nhướng mày, lấy từ trong túi ra một cái ly tinh xảo, miệng nhỏ nhấm nháp nước bên trong, "Mày nhìn mày đi, thành tích học thì không tốt, tích cách thì quái gở, ngoại hình khó coi. Muốn cái gì cũng không có, nếu không chăm chỉ một chút, về sau ai muốn lấy mày."

"Mẹ nói phải." Thượng Chỉ cúi đầu thuận theo trả lời, La Đôn Ngọc không thấy rõ biểu tình trên mặt cậu.

La Đôn Ngọc tiếp tục nói, "Tôi cực khổ nuôi anh lớn, không ngờ anh lại không biết cố gắng như thế, thật là uổng phí khổ tâm của tôi...."

Nghe La Đôn Ngọc lải nhải như ong vo ve, Thượng Chỉ cũng không phản bác, cậu bắt đầu hồi ức lại cả đời bi thảm của nguyên thân.

Nam Omega này tên La Đôn Ngọc, là mẹ nuôi của nguyên thân.

Theo lời La Đôn Ngọc, mẹ ruột của La Đại Xuân là một người phụ nữ hèn mọn. Sau khi cô sinh La Đại Xuân thì qua đời do bệnh tìиɧ ɖu͙©, La Đại Xuân bị bệnh viện phụ nữ bỏ rơi, vứt bên đường, hơi thở thoi thóp, rất nhanh sẽ chết. Là La Đôn Ngọc tốt bụng cứu La Đại Xuân, hơn nữa còn nuôi cậu lớn.

Vì nuôi nấng La Đại Xuân, La Đôn Ngọc từ bỏ rất nhiều Alpha chất lượng tốt theo đuổi mình, mãi cho đến hiện nay cũng chưa kết hôn.

Từ khi La Đại Xuân bắt đầu có nhận thức, La Đôn Ngọc liền không ngừng cường điệu bên tai La Đại Xuân, là ông ta cho La Đại Xuân sinh mệnh thứ hai, ông ta đối với La Đại Xuân là ân trọng như núi. Cho dù La Đại Xuân làm thế nào đều không thể báo đáp hết ân tình của ông ta, lời ông ta nói là chính xác, La Đại Xuân cần phải tin tưởng ông ta, phục tùng ông ta.

La Đôn Ngọc nói, La Đại Xuân là con của tiện nhân, trên người chảy dòng máu dơ bẩn, cho nên La Đại Xuân vẫn luôn rất tự ti.

La Đôn Ngọc nói, La Đại Xuân rất ngu, IQ thấp mà EQ cũng thấp, cho nên khi La Đại Xuân làm việc vẫn luôn rất cẩn thận.

La Đôn Ngọc nói, cả đời của mình đều bị La Đại Xuân làm chậm trễ, cho nên La Đại Xuân vẫn luôn lòng mang áy náy, liều mạng lấy lòng ông ta.

Từ nhỏ đến lớn, số tiền La Đại Xuân có đều đến từ trợ cấp chính phủ phát. La Đôn Ngọc chưa từng mua cho cậu một bộ quần áo, một đôi giày, một quyển sách nào.

Hơn nữa, La Đôn Ngọc tuy nói là mẹ nuôi La Đại Xuân, nhưng phần lớn thời gian đều ném La Đại Xuân tại gian phòng này, mặc cậu bé tự sanh tự diệt.

Mỗi khi La Đôn Ngọc đi vào chỗ La Đại Xuân ở, sẽ đều xoi mói tìm từng chút tật xấu, tỷ như sàn nhà chưa lau sạch, hay đồ đạc bày biện lộn xộn, sau đó đánh La Đại Xuân một trận.

Sau khi đánh xong, La Đôn Ngọc sẽ nói cho La Đại Xuân nghe, đây đều là vì tốt cho cậu. La Đại Xuân là một Omega hạ tiện, cần phải làm đến hoàn thiện tận mỹ, tạo niềm vui cho mọi người, mới có tư cách sống sót.

La Đại Xuân lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tự nhiên sẽ trở nệ tự ti nhút nhát, thiếu tình thương đến cực đoan.