Lại qua hai ngày, tung tích Nguyên Diệu Diễm vẫn không rõ như cũ, hướng gió trên Tinh Võng lại chậm rãi trở về như trước, không ít người lại bắt đầy nhục mạ Nguyên Diệu Diễm, nguyền rủa y chết đi.
Thượng Chỉ có chút sốt ruột. Tuy rằng cậu đã từng bói toán về an nguy của Nguyên Diệu Diễm một lần, kết quả là bình yên vô sự.
Nhưng cậu không thể đảm bảo kết quả bói toán chính xác trăm phần trăm.
Huống chi, là một thiên sư, cậu biết lực lượng ngôn từ lớn đến đâu, lời nguyền rủa ác độc nếu nói nhiều sẽ sinh ra ảnh hưởng mặt trái, đối với Nguyên Diệu Diễm sinh tử chưa rõ thì rất bất lợi.
Nếu có người có thể chúc phúc Nguyên Diệu Diễm thì tốt rồi. Nghĩ đến đây, trước mắt cậu sáng ngời.
Giây tiếp theo, Nguyên Diệu Diễm ngồi trên người cậu nhìn thấy, Omega này lại lại lại lại mua hot search. Tag #Vì Nguyên Diệu Diễm điện hạ cầu phúc#.
Nguyên Diệu Diễm cảm thấy mình sắp không thở nổi.
Haiz. Đây là tình cảm sùng bá nồng nhiệt đến vậy. Thiếu niên Omega hồn nhiên thiện lương này!
Hai ngày sau, Nguyên Diệu Diễm vẫn không có tin tức như cũ. Thượng Chỉ càng thêm lo âu, xem ra mua hot search chúc phúc không có hiệu quả.
Cậu nghĩ ngợi, lực lượng chúc phúc cùng nguyền rủa có quan hệ với độ thành kính trong tâm, những thủy quân thiện thể nhắn đó, khẳng định không có bao nhiêu phần thiệt tình.
Huống chi những người này chỉ là người thường, năng lượng có hạn.
Nếu mà có người rất mạng chán thành chúc phúc thì tốt rồi. Đi đâu mà tìm được người như vậy. Thượng Chỉ cau mày, một lát sau, cậu gõ đầu, chính mình không phải là người như vậy sao?
Cậu là một tu sĩ, còn là thiên sư lợi hại nhất. Nếu là do mình thi hành thuật chúc phúc, không chỉ bảo đảm thành tâm thành ý, hơn nữa nguyện lực mạnh mẽ, nghi quỹ quy phạm.....
Nghĩ đến đây, Thượng Chỉ lập tức vọt vào phòng tắm, hiện tại đã gần nửa đêm, canh giờ không tồi.
Cậu muốn lập tức tắm gội thay quần áo, vì cửu hoàng tử Nguyên Diệu Diễm cầu nguyện chúc phúc.
Nguyên Diệu Diễm nhìn Omega này, vọt vào phòng tắm như gió, chậc chậc đầu lưỡi. Hấp tấp, không dịu dàng ưu nhã chút nào. Không giống Thượng Văn, nói chuyện ôn thanh tế ngữ*, đi đường như nhược liễu đón gió, đây mới là dáng vẻ Omega nên có.
Về sau có cơ hội phải khuyên nhủ cậu ấy cho tốt.
Nhưng rốt cuộc đây cũng là Omega thiệt tình sùng bái mình. Hẳn là mình nên uyển chuyển chút, ngàn vạn lần không nên làm cậu ấy tổn thương. Nên làm thế nào đây?
Nguyên Diệu Diễm không có kinh nghiệm kiểu này, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút khó khăn, trong lúc lơ đãng mày lại nhíu lại.
Qua một hồi, y nghĩ ra được một cách tốt.
Chờ sau khi y hồi phục hoàn toàn, có thể mang Omega này đến nơi nguy hiểm. Omega mảnh mai bị kinh sợ nhất định sẽ tìm sự trợ giúp từ Alpha cường hãn như mình.
Đến lúc đó, mình sẽ có thể triển lãm hoàn toàn khí khái vĩ ngạn của Alpha. Omega dưới sự bảo vệ mạnh mẽ của mình, khí chất nhất định sẽ dần trở nên mềm mại....
Nghĩ đến đây, Nguyên Diệu Diễm nhếch miệng cười.
Thượng Chỉ sau khi tắm rửa xong, mới vừa bước ra cửa phòng tắm liền thấy bé meo meo cúi đầu thở dài, sau đó khóe miệng lại nở một nụ cười tà mị.
Thứ này nhất định thành tinh rồi, biểu cảm phong phú như vậy, Thượng Chỉ đi đến bên người mèo con, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát nó.
Nguyên Diệu Diễm vẫn chìm trong suy nghĩ, nếu y mang theo Omega này đi vào sào huyệt dị thú hình, một con dị thú lao tới nhóc Omega. Omega thấy thế liền phát ra tiếng thét chói tai, mặt đầy hoảng sợ, sợ tới mức đứng ngốc tại chỗ không nhúc nhích.
Giây tiếp theo, mình bế ngang cậu lên, sau đó dễ dàng chém con dị thú hình đó thành hai nửa.
Thiếu niên trong ngực ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu thanh triệt còn có chút kinh hồn chưa định, cậu ấy cảm kích nhìn mình, "Cửu điện hạ, cảm ơn anh, đã cứu em."
Mình mặt không biểu cảm ừ một tiếng.
Thiếu niên Omega càng thêm sùng bái, cậu nhỏ giọng nói, "Cửu điện hạ, anh thật lợi hại. Không hổ là Alpha đứng đầu đế quốc."
Mình lại ừ một tiếng.
Sau đó, Omega cúi đầu ngượng ngùng nói, "Cửu điện hạ, xin anh, bảo vệ em, được không.... "
Sau đó……
Sau đó y liền cảm thấy có người đứng ở ngoài l*иg sắt.
Chỉ thấy Omega trước mặt chỉ khoác một áo tắm dài, lọt vào tầm mắt là mảng da thịt trắng nõn. Lại nhìn lên trên, là xương quai xanh duyên dáng, cái cổ mảnh khảnh trắng nõn cùng chiếc cằm tinh xảo.
Một giọt nước theo cổ cậu trượt xuống, chảy tới ngực, khuất trong áo tắm dài.
Nguyên Diệu Diễm bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Y không dám xuống chút nữa xem. Không, phải nói là phong cảnh hiện tại căn bản không phải thứ y có thể xem.
Một Alpha sao lại có thể nhìn thân thể Omega chứ?
Bọn họ cũng đâu phải vợ chồng.
Y vội vàng nhắm mắt lại.
"Ai ui, nhìn dáng vẻ nhóc nè." Thượng Chỉ quan sát một phen, xác định trên người bé mèo thật sự không có chút yêu khí nào, chỉ là một con mèo con bình thường.
Một mèo con biểu cảm phong phú như thế. Nếu ở thế giới trước của cậu, nhóc này chắc chắn dễ thương hơn cả Thần sủng.
Mình nhặt được bảo rồi.
Thượng Chỉ chọc nhẹ đầu mèo con, nguyện vọng muốn sờ mèo càng mãnh liệt. Nhưng mà, hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là hoàn thành nghi thức chúc phúc trước cái đã.
Thượng Chỉ bấm thủ quyết, sau đó nện bước nhảy theo quỹ đạo, đồng thời mặc niệm chú ngữ ở trong lòng.
Sau một loạt động tác, cậu đi đến bên cửa sổ, nhìn vì sao lộng lẫy bên ngoài cửa sổ, chắp tay trước ngực, thành kính bái lễ, trong miệng lẩm bẩm.
……
Mà bên kia, Nguyên Diệu Diễm cực kì dày vò, toàn thân y hiện tại như bị cố định chặt một chỗ, muốn dùng móng vuốt che đôi mắt cũng không được, muốn xoay người không nhìn Omega này nữa cũng không được.
Rốt cuộc, qua một lúc, y nghĩ, Omega này chắc đã xong việc rồi, hẳn là đã lên giường ngủ.
Vì thế, y vô cùng cẩn thận mở bừng mắt mèo.
Sau đó, y thấy Omega kia đã mặc quần áo chỉnh tề, kín kẽ.
Thiếu niên mảnh khảnh giờ phút này quỳ trên mặt đất, mặt hướng về vì sao xa, nhắm mắt lại, mặt đầy thành kính. Ánh sao xuyên thấu cửa sổ, chiếu rọi trên khuôn mặt tinh xảo của cậu, vì cậu mạ lên một tầng ánh mông lung.
Thánh khiết, ngây thơ, xinh đẹp.
Nguyên Diệu Diễm nhìn đến ngây người.
Giây tiếp theo, y nghe thấy Omega này dùng giọng nói thanh thúy dễ nghe nói, "Đàn tinh tại thượng**, xin phù hộ cửu hoàng tử Nguyên Diệu Diễm điện hạ bình yên vô sự, bình an trở về.... "
Nguyên Diệu Diễm cảm thấy, mình sắp thở không nổi rồi.
**Những vì sao trên cao.