Thông qua tiếp xúc với Nguyên Diệu Diễm, cùng với chuyện của Cương Tử sau này, Thượng Chỉ cơ bản có thể xác định, trong [Người ở rể đệ nhất đế quốc] che giấu không ít chân tướng. Tỷ như, thân thế của nguyên thân La Đại Xuân. Hay con người thật của Nguyên Diệu Diễm.....
Cho nên, tối qua cậu mang ẩn thân phù, lẻn vào phòng Nguyên Diệu Diễm, để lại một bức thư cho y. Không biết kế tiếp y định làm thế nào.....
Không lâu sau đó, Thượng Chỉ lướt qua giới bia, tiến vào khu chắn.
Cậu phát hiện, quặng đá quý bên trong khu chắn không chỉ dày đặc phong phú hơn bên ngoài, hơn nữa cấp bậc rõ ràng cũng cao hơn rất nhiều.
Cuối cùng, cậu tiến vào một sơn động, đi không bao lâu liền nhìn thấy trong vách phủ đầy ánh sáng màu lam, cậu dùng búa gõ nhẹ, liền thấy từng cụm quặng ngọc bích tinh khiết lộ ra.
Y thật cẩn thận gỡ chúng xuống, để vào trong túi Càn Khôn. Sau đó tiếp tục đi về phía trước, tìm khoáng thạch mới.
Làm một thiên sư, Thượng Chỉ am hiểu sâu sắc loại hành vi đòi hỏi với thiên nhiên này cần phải có chừng mực, không thể lòng tham không đáy. Cho nên, ngay lúc cậu dự tính là khoáng thạch cậu đào đã đủ cho cậu an tâm sinh hoạt vô tư một đoạn thời gian sau, cậu liền dừng tay, không tiếp tục khai thác.
Cậu chắp tay trước ngực, cúi người với nơi thật sâu trong sơn động, liền định rời đi. Dù sao chỗ này cũng là bên trong giới bia khu chắn, ai biết lúc nào sẽ có một con dị thú hình vọt ra. Vẫn nên sớm rời đi, miễn đêm dài lắm mộng.
Nhưng cậu chưa đi được vài bước, liền nghe nơi xa truyền đến tiếng súng vang.
Vì thế cậu đi đến hướng phát ra âm thanh, hơn mười phút sau, cậu nhìn thấy một người đầy máu ngã trên mặt đất. Người này không phải ai khác, đúng là cận vệ Alpha mặt trẻ con của cửu hoàng tử Nguyên Diệu Diễm.
Cậu ngồi xổm xuống, phát hiện người này bị một súng xuyên ngực, đã mất đi ý thức, nếu mặc kệ, không bao lâu nữa sẽ chết. Cậu móc ra một viên thuốc trong túi Càn Khôn đắp trên miệng vết thương, đây là do một vị tu sĩ y sư luyện ra, có hiệu quả khôi phục vết thương đến mức lớn nhất.
Nhìn sắc mặt hắn dần chuyển biến tốt, Thượng Chỉ tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Rất nhanh, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía trước, "Không phải mày rất giỏi sao? Mày đánh tao đi, mày bắt tao đi, ha ha ha."
Thượng Chỉ nhìn thấy, là cận vệ Alpha tên Cương Tử kia, đang múa may với một thứ nho nhỏ, giống bóng cao su, vừa đá vừa đánh.
Cậu nhìn trái nhìn phải nhìn quanh, không thấy Nguyên Diệu Diễm, hơi thở nhẹ ra.
Cậu lại đưa mắt nhìn về phía Cương Tử, trên mặt Cương Tử đầy vẻ dữ tợn, trừng mắt nhìn bóng cao su trên tay gã.
Bóng cao su? Không đúng, thứ kia không phải bóng cao su, mà là một cục long xù xù đang co người.
Ngược đãi động vật thì không thể nhịn!
Trong mắt Thượng Chỉ hiện lên tia lạnh lùng, cậu dùng ẩn thân phù, giấu thân hình, lặng lẽ đi đến bên người Cương Tử, sau đó canh lúc Cương Tử ném cục lông lên không trung, bèn tiếp nhận cục lông, rồi nhảy sang một bên.
"Kẻ nào!?" Cương Tử kinh hãi, gã nhì thấy con "mèo" kia bị gã ném lên không trung, nhưng không rơi xuống, mà là treo trong không khí, sau đó bay đi.
Thượng Chỉ nhẹ nhàng đặt cục lông xuống đất, gỡ ẩn thân phù, trong miệng yên lặng niệm chú ngữ.
Cương Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn người bỗng nhiên xuất hiện, đây chẳng qua là một nam Beta bình thường.
Gã chửi thề một câu, hung hăng phóng về phía Thượng Chỉ.
Tốc độ gã rất nhanh, nhưng lại bị Thượng Chỉ nghiêng người nhẹ nhàng tránh đi.
Cương Tử đánh vào khoảng không, lập tức ngã lăn quay trên đất, bụi đất bốc lên mịt mù.
Nhìn bụi đất, ánh mắt Thượng Chỉ khẽ nhích, niệm xong chú ngữ. Sau đó gỡ ngụy trang, lộ ra gương mặt vốn dĩ.
Cương Tử thẹn quá thành giận đứng lên, "Ông mày làm thịt....."
Chữ mày còn chưa nói ra khỏi miệng, gã liền ngây ngẩn cả người, người trước mắt sao lại biến thành La Đại Xuân.
Là La Đại Xuân bị đinh sắt xuyên qua yết hầu, chết ở trước mặt gã.
Cương Tử kêu to, "Mày là người hay quỷ?"
"Kiếp sau, nhớ làm người lương thiện!" Thượng Chỉ cười quỷ dị, chỉ chỉ yết hầu cậu.
Lời nói cùng thủ thế của Thượng Chỉ ở trong mắt Cương Tử mười phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Gã tức muốn hộc máu, lại vọt đến Thượng Chỉ, nhưng gã vừa chạy hai bước liền dùng lại, đôi tay gã chụp trước ngực, không ngừng thở hổn hển, sắc mặt gac càng ngày càng hồng, hô hấp cũng ngày càng dồn dập.
Dần dần, gã đứng thẳng cũng không được, lảo đảo một cái rồi quỳ rạp xuống đất. Gã cũng bất chấp hình tượng, dứt khoát vươn tay đào trong mũi và cổ họng, phát ra từng tiếng nôn khan cùng ho khan.
Nhưng bắt thảy đều không giúp được gì, Cương Tử yên lặng, phịch một tiếng rồi ngã xuống đất. Đầu lưỡi gã duỗi dài, hai mắt trợn lên, mặt đầy hoảng sợ.
Thượng Chỉ bình tĩnh đi qua người gã, cũng không thèm liếc mắt nhìn gã một cái, cẩn thận nâng cục lông xù xù lên.
Đây là một con mèo con, nhìn qua vẫn là một bé mèo, chỉ lớn chừng bàn tay. Là một bé Li Hoa*, da lông màu nâu xám, bốn móng vuốt màu trắng, đầu tròn tròn, giữa trán coa hoa văn giống chữ vương (王), trên đôi mắt to còn có hai hàng lông mày màu trắng, bé đáng yêu hàng thật giá thật.
Có lẽ là con của mèo hoang ở gần đây, vừa vặn bị Cương Tử biếи ŧɦái này gặp được.
Bé đáng thương. Thượng Chỉ nhẹ nhàng vuốt lông mèo con. Bé mèo nhắm nghiền hai mắt, hôn mê bất tỉnh, toàn thân là vết thương chồng chất, lộ ra không ít mảng da, bốn chân đều bị đánh gãy, cột sống cũng có vài chỗ bị gãy.
"Hàn Hàn, là nhóc sao? Nhóc đã trở lại rồi." Thượng Chỉ nhớ tới bé mèo con cậu nuôi ở thế giới trước, cũng là một con mèo Li Hoa đáng yêu.
Vành mắt cậu ửng đỏ, sớm biết bé mèo bị thương đến như vậy, vừa rồi không nên để gã Cương Tử kia chết nhẹ nhàng như vậy.
Vô luận thế nào, cậu nhất định phải cứu bé mèo rất giống Hàn Hàn này!
Cậu nhanh chóng móc trong túi Càn Khôn một viên đan dược, nhét vào trong miệng bé mèo, lại dán trên miệng vết thương của nó một tấm khôi phục phù, sau đó nhặt chút nhánh cây cố định tứ chi mèo con, dùng áo khoác của mình nhẹ nhàng quấn quanh nó, xác định bé mèo không bị động đến vết thương. Lúc này mới ôm bé mèo vào trong ngực mình, ôm.nó rời đi.
_____
Cầu mong đồng bào miền Bắc bình an 🥺