Thiên Sư Omega Chỉ Muốn Vuốt Mèo

Chương 15

Trong nháy măt khi người kia ra quyền, học sinh Alpha này liền cảm thấy cả người không thể nhúc nhích, một cơn run rẩy lan khắp toàn thân, bản năng cậu ta nhận thấy có nguy hiểm, nhưng lại bất lực.

Đây là một Alpha siêu mạnh! Mình chết chắc rồi!

Bỗng nhiên, cậu ta thấy hoa mắt, khi phục hồi tinh thần, cậu ta đã về lại chính giữa sảnh lớn. Phía sau cậu ta, là Nhàn Vân đang đứng đó.

"Cương Tử, đủ rồi! Tôi đã cảnh cáo cậu bao nhiêu lần, cậu là một Alpha cấp S, sao có thể động thủ với học sinh bình thường." Nguyên Diệu Diễm quát lớn, "Còn có lần sau, cậu cũng không cần ở bên cạnh tôi nữa."

"Thuộc hạ đã biết sai." Alpha bị gọi là Cương Tử cúi đầu, ẩn giấu biểu tình, "Nhưng bọn họ không nghe ngài nói, thuộc hạ quýnh lên, liền....."

Thượng Chỉ nghiền ngẫm nhìn Nguyên Diệu Diễm cùng Cương Tử. A, thật sự rất thú vị.

Nguyên Diệu Diễm trầm mặc chốc lát, "Không trách bọn họ, là tôi không tỏ rõ thân phận. Hiện tại, bản nhân, cửu hoàng tử Nguyên Diệu Diễm của đế quốc tại đây mệnh lệnh các ngươi, phàm là người từng bắt nạt bạn học Omega này, mỗi người chép 100 bản luật công dân đế quốc. Trước khi kỳ nghỉ kết thúc gửi qua bưu điện đến phòng làm việc của ta*!"

Lời vừa nói ra, học sinh ở đây đều sợ ngây người.

Nhàn Vân trước mặt vậy mà lại là cửu hoàng tử!

Bọn họ sôi nổi đứng dậy muốn hành lễ, lại bị Nguyên Diệu Diễm ngăn cản, "Hành lễ thì không cần, trừ việc chép luật công dân đế quốc, các ngươi còn cần phải xin lỗi cùng bồi thường cho bạn La Đại Xuân, cho đến khi cậu ấy nguyện ý tha thứ cho các ngươi."

Thượng Chỉ kinh ngạc nhìn Nguyên Diệu Diễm trước mặt. Y đang nói cái gì? Để những người này xin lỗi cậu?

Bản thân không nghe nhầm chứ?

Rất nhanh, một học sinh đi đến trước mặt cậu, khom lưng 90 độ, sám hối về hành động trước đây với cậu, cũng tỏ vẻ nguyện ý dùng những thứ mình có để bồi thường.

Tiếp sau đó, là học sinh thứ hai, sau đó là thứ ba......

Tuy rằng bọn họ bất đắc dĩ cùng với biểu cảm cũng tỏ vẻ bọn họ không thật tình, mà là bị bắt khuất phục với cường quyền của Nguyên Diệu Diễm. Nhưng Thượng Chỉ vẫn cảm thấy thoải mái trong lòng, pháp lực cũng có hơi khôi phục.

Cậu biết, đây là duyên cớ do tức giận cùng oán khí của nguyên thân tiêu tan không ít.

Nguyên thân La Đại Xuân vẫn luôn bị bắt nạt, bị vũ nhục, bị giẫm đạp. Đến chết cũng không chờ được một lời xin lỗi, bởi vì trước nay không ai chủ trì công đạo vì cậu.

Thượng Chỉ vốn còn định ngày sau nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù những học sinh này. Nhưng cậu không ngờ, cửu hoàng tử Nguyên Diệu Diễm thô lỗ ngu xuẩn này, vai pháo hôi độc ác này, vậy mà để họ xin lỗi và bồi thường cho mình.

Ngày sau mình cũng không còn lí do lại đi tìm bọn họ báo thù. Nguyên Diệu Diễm xem như chặt đứt không ít ác duyên giùm mình.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thượng Chỉ khẽ nhúc nhích, cậu há miệng thở dốc còn chưa phun ra một chữ, liền thấy Nguyên Diệu Diễm vung tay lên, "Không cần cảm ơn tôi, tôi là hoàng tử của đế quốc, giữ gìn trật tự của đế quốc thuộc bổn phận của tôi."

Y lại đánh giá Thượng Chỉ từ trên đến dưới một phen, "Cậu nhỏ gầy như vậy, là do không ăn no sao? Ai cắt xén trợ cấp của cậu?"

Thượng Chỉ lắc đầu, "Không phải. Là do tôi ngu ngốc, thấy chó hoang đáng thương, liền tiết kiệm cơm tới cho hắn ăn, không ngờ là, chó hoang không những không cảm ơn, còn cắn ngược lại tôi một cái."

"Chó hoang?" Nguyên Diệu Diễm nghe vậy nhíu mày, "Là cái loại kết bè kết phái đả thương người sao? Ở chỗ nào? Tôi lập tức phái người đi bắt chúng nó."

Thượng Chỉ: “……”

________

*Đôi khi tớ sử dụng từ xưng hô là ta - ngươi thì không phải do quên edit đâu, mà là do tớ thấy có mấy lúc anh công lấy thân phận là hoàng tử, lúc này xưng hô ta - ngươi nghe nó oách kiểu gì á, có khí thế hơn hẳn.