Thiên Sư Omega Chỉ Muốn Vuốt Mèo

Chương 9

Nhìn các bạn học nhiệt tình, An Lượng gãi gãi tóc, ngượng ngùng cười, "Ca hát thì không cần, vậy không trang trọng. Chẳng qua nếu mọi người muốn nhìn tớ biểu diễn, tớ liền đọc diễn cảm cho một bài thơ ca đi."

Dứt lời, hắn lấy cái hộp vừa cướp từ chỗ Thượng Chỉ để một bên. Sau đó hắng giọng, đi đến giữa sảnh lớn, đứng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, ngâm lên đầy nhịp điệu:

"Nhân sinh ai chẳng khi khốn cảnh,

Cần chăng lúc ngày dày vò ấy,

Đợi cho mây tan nguyệt sáng rõ,

Theo gió vượt sóng Nhậm Ngã Hành."

Thượng Chỉ cúi đầu, che giấu khóe miệng nụ cười hơi méo méo của mình.

Đến rồi, cuối cùng cũng đến.

Quả nhiên, sau khi An Lượng ngâm xong bài thơ này, Alpha cao lớn cường tráng lớn lên giống Trương Phi lập tức đứng dậy trầm trồ khen ngợi. Hai người bên cạnh y cũng bắt đầu vỗ tay.

Các bạn học khác sửng sốt một lát cũng vỗ tay theo.

Trong lúc nhất thời, không khí có chút nhiệt liệt.

"An Lượng thật cuốn hút, khí thế kia quả thực là..."

"Đúng đó, giọng nói của cậu ấy thật dễ nghe, chân tớ mềm luôn rồi."

"Thật muốn bị Alpha như vậy đánh dấu."

Mấy học sinh Omega không chút che giấu vẻ mê mệt của họ, nhưng cũng có bạn học nghi hoặc.

"Bạn An Lượng, cậu có thể ngâm bài thơ vừa rồi một lần nữa không?" Nói chuyện là một bạn Beta, cô ấy là đại biểu khoa ngữ văn, nàng không rõ, bài thơ này cực kì ngu, vì sao An Lượng còn có thể suy diễn thâm tình như vậy.

An Lượng mỉm cười gật đầu, "Bài thơ này gọi là "Cửa ải khó khăn", toàn văn là:

Nhân sinh ai chẳng khi khốn cảnh,

Cần chăng lúc ngày dày vò ấy,

Đợi cho mây tan nguyệt sáng rõ,

Theo gió vượt sóng Nhậm Ngã Hành.

Mỗi khi tôi cảm thấy mê mang, vất vả và kiên trì không ngừng, liền lấy bài thơ này ra đọc một lần. Sau đó, tôi sẽ cảm thấy bản thân tràn đầy sức mạnh. Bài thơ này là lời răn của tôi, là ánh đèn chỉ đường của cuộc đời tôi. Tôi hy vọng mọi người đều có thể ngâm nga học tập, từ đó lĩnh hội được tinh thần của nó, hấp thu sức mạnh thật lớn."

Giọng điệu An Lượng dâng trào, nội tâm lại thấy có chút thẹn. Trong ánh nhìn chăm chú của đám đông lại thổi phồng một bài thơ tệ như vậy, hắn cũng thấy rất ngượng.

Ban đầu, hắn còn định lén nói với nam nhân kia, rồi rèn sắt khi còn nóng dâng lên Lưu Tinh Chùy.

Nhưng lại bị La Đại Xuân làm chậm trễ, quấy rầy kế hoạch của hắn.

Thôi, hiện tại cách này tuy có chút mất mặt, nhưng hiệu quả càng tốt. Độ yêu thích của nam nhân kia đối với mình nhất định càng cao, nói không chừng hệ thống sẽ khen thưởng cho mình càng nhiều điểm.

Da mặt tính là gì, đại trượng phu co được dãn được.

Đại biểu ngữ văn trầm mặc không nói, cô xác nhận đây là một bài thơ tệ. Chẳng qua, có lẽ cảnh giới của mình thấp, không lĩnh hội được nội hàm bài thơ này biểu đạt. Rốt cuộc An Lượng là người thi đậu đại học đệ nhất đế quốc, chắc sẽ không sai, cô chỉ có thể nghĩ như vậy.

Vì thế nàng lại hỏi, "Bài thơ này là ai viết?"

"Tớ cũng không biết." An Lượng thay thần sắc hồi ức, "Tớ chỉ biết người đó ký tên là Dã Hạc tiên sinh, phát biểu ở [Nguyệt san Quân bộ] kỳ thứ 250."

"Trang 250." Hắn vừa nói xong, vị Alpha Trương Phi kia liền đi tới trước mặt hắn, "Tiểu An, có mắt nhìn!"

An Lượng nghe vậy rất vui, "Anh Nhàn Vân, chẳng lẽ anh cũng thích bài thơ này?"

Nhàn Vân gật đầu, "Tất nhiên thích, hơn nữa, tôi còn quen biết tác giả."

"Tác giả là người như thế nào?" An Lượng hai mắt tỏa sáng, "Tôi đoán, nhất định là một thanh niên lòng dạ sắt đá kiên cường vô cùng ưu tú, tài hoa hơn người. Anh Nhàn Vân, ngài có thể giới thiệu giúp tôi được không? Tục ngữ nói văn như người, tôi nhìn thơ của y, liền coi y trở thành tấm gương của mình."

"Ha ha ha ha ha. Cậu đoán không tệ!" Tiếng cười hào phóng của Nhàn Vân quanh quẩn ở sảnh lớn, y mạnh mẽ chụp bả vai An Lượng, "Cậu yên tâm, cơ duyên tới, tự nhiên cậu sẽ gặp y."

Theo sau cái chụp mạnh mẽ của Nhàn Vân, trong đầu An Lượng hiện lên âm báo không ngừng của hệ thống: [Độ yêu thích của cửu hoàng tử +1, +1, +2, +5......]

Trong lòng An Lượng cực vui, lại làm bộ ngượng ngùng cúi đồng.

Bạn học đứng một bên sắc mặt phức tạp nhìn An Lượng mặt đầy khiêm tốn, trong lòng có chút nghi hoặc.