Đào Hoa Chiết Giang Sơn

Chương 20: Đều là quân cờ trong tay y

Thẩm Tại Dã đi ra ngoài liền tìm ngự y để hỏi thăm thương thế.

Ngự y vẻ mặt mệt mỏi nói: “Hạ quan đã cố gắng hết sức, có thể giữ được mạng của nương tử, nhưng sau này cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng, nếu không sẽ để lại bệnh căn. Lần này mất máu quá nhiều, vết thương quá dài, ít nhất cũng phải nằm yên nửa tháng, bổ sung khí huyết. Đợi tháo chỉ rồi, hạ quan sẽ quay lại tái khám."

“Nửa tháng?” Ánh mắt khẽ động, Thẩm Tại Dã hỏi một câu: “Nếu không nằm yên nửa tháng mà không ngừng hoạt động thì sẽ thế nào?”

Ngự y ngây người, ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt chợt trở nên kỳ quái: “Nếu không tĩnh dưỡng, vết thương sẽ vỡ ra, mất máu chóng mặt, người chịu khổ vẫn là bản thân nương tử. Nếu thừa tướng thật sự yêu thương nương tử thì cũng nên nhịn một chút.”

Trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì đó, Thẩm Tại Dã cũng không để ý đến những lời phía sau, chỉ xem như là lời dặn của ngự y, lịch sự gật đầu: “Ta biết rồi, làm phiền ngài.”

Ngự y thở dài, đeo hòm thuốc lên lưng xoay người rời đi, thầm nghĩ lời đồn bên ngoài nói Thẩm thừa tướng ham nữ sắc cũng không phải là không có căn cứ, người ta đã bị thương ra nông nỗi vậy rồi mà vẫn nghĩ đến chuyện phòng the, nghe mình nói thế mà mặt không hề đỏ tim cũng không đập nhanh! Giới trẻ ngày nay... Haiz.

Đưa mắt tiễn ngự y đi, Thẩm Tại Dã xắn tay áo đi về phía Lâm Vũ Viện. Nếu Khương Đào Hoa nửa tháng không thể động đậy thì bình thường y để một người ở lại Tranh Xuân Các trông chừng là được, ban đêm lại đến trình diễn màn ân ái là đủ rồi.

Nói là ba ngày đều sẽ ở Tranh Xuân Các, vậy hai nữ nhân tiếp theo bị mất sủng chắc chắn sẽ không để yên. Cố thị đã bị y giáng tội, chỉ đợi bị dẫm một cái nữa thì vị trí nương tử sẽ trống một chỗ. Thái độ của hai nữ nhân tiếp theo cũng sẽ quyết định sự thay đổi ân sủng của họ.

Trong hậu viện này của y, mỗi nữ nhân đều có liên quan đến thế lực trong triều, hơn nữa mối quan hệ còn rất sâu sắc nên việc giải quyết không đơn giản như vậy.

Đương kim hoàng thượng có bốn hoàng tử, tất cả đều đã được phong vương. Tuy Cảnh vương vẫn luôn được sủng ái nhất, nhưng gần đây Du vương lại rất có khí thế, nhất thời không rõ ai cao hơn ai thấp hơn. Hằng vương ở phía sau tuy rằng thế lực không lớn nhưng lại có tài văn chương, biết đạo trị quốc, cũng có dã tâm, tình thế tương lai cũng không hẳn sẽ kém.

Cuối cùng là Nam vương.

Người duy nhất không nhét nữ nhân vào phủ thừa tướng chính là Nam vương.

Khẽ nhếch môi, Thẩm Tại Dã ngẩng đầu nhìn bầu trời Đại Ngụy. Đại quốc sừng sững, hoàng đế đang ở thời kỳ hoàng kim, quốc lực cường thịnh, mọi ngành nghề đều thịnh vượng, thật là một đất nước rất tốt đẹp…

Trông rất giống một thanh kiếm tuyệt thế sắc bén.

Thu hồi ánh mắt, y thấp giọng nói: “Trạm Lư, dắt con hãn huyết bảo mã mới nhập vào phủ đến phủ Cảnh vương đi.”

“Vâng!” Trạm Lư đáp lời, quay người đi làm.

Tướng gia không còn ở Tranh Xuân Các nữa, Kim Ngọc liền nhanh chóng âm thầm quay về báo tin cho Cố Hoài Nhu. Đợi đến giờ Ngọ người làm đều đi ăn trưa, Cố Hoài Nhu lặng lẽ đi vào phòng Đào Hoa.

Khương Đào Hoa đang ăn cơm, tuy không thèm ăn nhưng nàng vẫn ăn bất cứ thứ gì có thể để khỏi bệnh càng sớm càng tốt. Khi Cố thị bước vào, nàng vẫn đang loay hoay với cái chân gà.

"A, ngươi tới rồi à." Quay đầu nhìn thấy người, Đào Hoa lau miệng, cười tít mắt nhìn nàng ta: "Sắc mặt không tốt lắm, là do bên ngoài lạnh quá sao?"

Cố Hoài Nhu đứng ở trước giường lạnh lùng nhìn nàng: "Mùa xuân đến rồi, bên ngoài sao có thể lạnh được, chỉ có lòng người lạnh mà thôi."

Thần sắc không thay đổi, Đào Hoa chỉ vào giường, nhẹ giọng nói: "Ngồi xuống đi đã, đứng mệt lắm đó."

“Có phải ngươi đắc ý lắm không?” Cố Hoài Nhu sắc mặt tối sầm, không vui nhìn nàng: “Đoán trúng gia sẽ phạt nặng ta, ngươi đắc ý lắm phải không?”

Cơn giận lớn quá nhỉ, xem ra Thẩm Tại Dã thật sự không nương tay?

Thu lại thần sắc, Khương Đào Hoa nghiêm túc nói: "Ta không có gì để đắc ý cả, ngược lại có chút thông cảm với ngươi. Giá như ngươi sớm nghe lời ta thì đã tốt rồi, cứ phải quậy tới bước này."

"Ngươi!" Cố Hoài Nhu muốn nổi nóng, nhưng trong lòng lại hơi sợ, nghiến răng nghiến lợi hồi lâu cũng chỉ có thể cúi người, ngồi bên giường nói: "Ta không hiểu!"

“Ngươi không hiểu tại sao gia lại phạt mình nặng như vậy?”

"Đúng!"

Đào Hoa cười, chỉ tay vào mình: “Bởi vì gia không muốn ta sống tốt, cho nên trước tiên sẽ khiến mọi người trong viện này không sống tốt, hơn nữa còn tính hết lên đầu ta.”

Cố thị thoáng ngẩn người, cau mày: "Ý ngươi là sao?"

"Ví dụ như chuyện lần này, nếu hôm qua ta không nói những lời đó với ngươi thì hôm nay gia phạt ngươi, ngươi còn tới nói chuyện với ta sao?" Đào Hoa mím môi: "Với tính tình của ngươi, chắc chắn ngươi sẽ ghi hận trong lòng, sau này nếu có cơ hội, nhất định sẽ trừng phạt ta đến chết, có phải không?”

Cố thị giật mình, quay mặt đi: “Ta không phải người như vậy, ai... ai lại nhỏ mọn như thế? Chẳng qua là ngươi cướp ân sủng của ta là sự thật, hại ta bị phạt cũng là sự thật, sau này ngươi phạm lỗi, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi."

Tuy là nói như vậy nhưng trong lòng Cố Hoài Nhu hiểu rõ việc mình làm có thể còn nghiêm trọng hơn những gì Khương Đào Hoa nói, không chừng còn cố ý ra tay xử lý nàng để xoa dịu hận thù.

Đào Hoa cười cười, cũng không phản bác mà chỉ nói: “Dù thế nào, ta và ngươi cũng đã có mâu thuẫn sâu sắc, sau này sẽ là thù địch của nhau, mỗi người đều sẽ không sống yên ổn. Nhưng trên thực tế là ta vô tội, ta chẳng làm gì cả mà tự dưng có thêm một kẻ thù là ngươi.”

Nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, Cố thị im lặng.

Hình như đúng là như vậy, nhưng sao lại như vậy được?

“Đàn ông đóng vai trò lớn nhất trong hậu viện này.” Đào Hoa ho hai tiếng rồi nói tiếp: “Ai ghét ai, ai thân ai, thật ra chỉ có gia mới có thể ảnh hưởng, bởi vì chẳng phải chúng ta chỉ hướng về ngài ấy mà sống hay sao? Cho nên ngài ấy muốn khiến ta khó sống, thật sự quá đơn giản, chỉ cần sủng ta trước, vì ta mà không ngại trừng phạt nặng nề người khác, tước đoạt ân sủng của người khác đem cho ta, một ngày nào đó sẽ khiến tất cả mọi người thù ta. Vậy thì rồi có một ngày ngài ấy không sủng ái không bảo vệ ta nữa thì ta sẽ như rơi vào hang rắn và không bao giờ có được cuộc sống tốt đẹp nữa.”

"Nói như vậy, nương tử có thể hiểu được không?"

Cố thị hơi đờ đẫn, ngơ ngác nhìn nàng: "Tại sao gia phải làm khó ngươi?"

Khương Đào Hoa không thể nói cho nàng ta biết nguyên nhân cụ thể, chỉ cụp mắt vuốt ve ống tay áo, thở dài: "Bởi vì ngày đó gả nhầm, ta đã đắc tội với gia, khiến gia xấu hổ, cho nên..."

“Khiến gia xấu hổ?” Cố thị mở to mắt: “Đã xảy ra chuyện gì?”

"Có chút khó nói." Đào Hoa mím môi, vẻ mặt rụt rè nhìn quanh phòng.

Cố Hoài Nhu quay đầu nói với Việt Đào: “Ngươi và nha hoàn này đi ra ngoài.”

“Vâng.” Việt Đào khuỵu gối, cùng Thanh Đài lui ra, đóng cửa lại.

Đào Hoa thở dài nặng nề, ấp a ấp úng nhìn Cố Hoài Nhu: "Thời gian ngươi ở trong phủ lâu hơn ta mà không phát hiện gia có vấn đề gì sao?"

Cố Hoài Nhu dừng lại, cúi đầu suy nghĩ, vẻ mặt trở nên cổ quái: "Ý ngươi là... chuyện phòng the?"

Ồ? Nàng vốn định vu khống Thẩm Tại Dã không cương, kết quả lại thật sự có vấn đề gì sao? Mắt Đào Hoa sáng lên, lập tức hưng phấn dựa vào đầu giường, do dự nói: "Ngươi cũng phát hiện ra sao?"

"Đúng vậy, chuyện này trong phủ không gọi là bí mật, mọi người đều ngầm biết." Cố Hoài Nhu nói: "Nhưng sở thích quái gở đó cũng không tính là gì, ngươi đã làm gì đắc tội ngài ấy?"

Sở thích quái gở? Đào Hoa sửng sốt, tim không khỏi đập mạnh. Đêm viên phòng với Thẩm Tại Dã nàng không phát hiện ra sở thích quái gở gì, không lẽ người này thật ra có khuynh hướng ngược đãi người khác? Hay là có sở thích đặc biệt gì?

Toàn thân cảm thấy kích động, Đào Hoa giả vờ bối rối: "Ta cảm thấy mọi thứ đều bình thường, nhưng không hiểu sao gia lại rất tức giận, nói ta hỗn xược.”

Cố Hoài Nhu kinh ngạc: "Không lẽ ngươi thắp đèn à?"

Đào Hoa suy nghĩ rồi gật đầu.

“Trời ạ, vậy thì chẳng trách.” Cố Hoài Nhu liếc nàng một cái, vân vê khăn tay: “Ngươi là người mới nên có thể không biết, buổi tối khi gia ngủ trong phòng không được có chút ánh sáng nào, nếu không ngài ấy sẽ rất cáu kỉnh và nổi trận lôi đình. Xung quanh cửa sổ nhà chúng ta đều có rèm dày, chính là chuẩn bị cho gia đó.”

Còn có chuyện này nữa sao? Khương Đào Hoa kinh ngạc, nhớ tới đêm đó ở Hợp Phong Vũ trăng rất sáng, đến mức thấy rõ khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Tại Dã, y không làm gì cả, sao lại không muốn thấy ánh sáng?

Tạm gác lại mối nghi ngờ này, Đào Hoa nhìn Cố Hoài Nhu: “Thì ra là vậy, buổi tối ta thích mở đèn đi ngủ, khó trách gia lại tức giận như thế, lúc đó ta bị trúng mị độc, đầu óc cũng không tỉnh táo, còn cãi nhau với ngài ấy một trận thật to, chắc là gia hận ta lắm, nếu không phải vì thân phận công chúa, ta e là đã không sống được đến bây giờ.”

"Thì ra là vậy." Cố Hoài Nhu gật đầu, nghĩ đi nghĩ lại trong lòng cũng gọi là thoải mái hơn một chút. Nếu gia vì muốn cuối cùng gϊếŧ chết Khương Đào Hoa nên đối xử với nàng ta như vậy thì nàng cũng không đến mức quá ấm ức.

“Thật ra chúng ta đều chỉ là quân cờ trong tay gia mà thôi.” Đào Hoa nhìn nàng ta thở dài: “Nếu thật sự để mặc gia thao túng mà căm thù lẫn nhau, vậy thì cuối cùng chỉ có hai bên đều thiệt. Nếu hôm nay nương tử đã đến rồi, chi bằng chúng ta hãy nghĩ cách đôi bên cùng có lợi, đều tốt cho tất cả mọi người, thế nào?”

"Ngươi có cách gì?" Cố thị cảnh giác nhìn nàng.

Đào Hoa mỉm cười: “Hiện tại ta đang đắc sủng, ngươi thất sủng, ta có thể giúp ngươi trong thời gian ngươi thất sủng, để ngươi không đến mức bị đám nô tài thấy cao giẫm thấp trong phủ ức hϊếp. Nhưng để đáp lại, vẫn mong nương tử sẽ đứng chung một con thuyền với ta, chớ định hại ta.”

Cố Hoài Nhu trầm mặc, đảo mắt mấy cái, đứng dậy nói: "Chuyện này ta phải quay về suy nghĩ."

"Không thành vấn đề." Đào Hoa ngẩng đầu nhìn nàng ta: "Với tình hình hiện tại, nương tử thường xuyên đến Tranh Xuân Các cũng không tiện. Nếu đồng ý với ý kiến của ta, chỉ cần gửi cho ta một túi thơm màu đỏ, nếu không đồng ý thì sau này nương tử vinh hay nhục, ta đều sẽ không nhúng tay vào nữa.”

"Được." Cố Hoài Nhu nhìn nàng thêm vài lần nữa, khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.

Việt Đào vẫn đang đợi bên ngoài, nhìn thấy nàng ta đi ra liền đi theo ra khỏi Tranh Xuân Các, đến Ôn Thanh Các.

"Ngươi cảm thấy Khương nương tử là người như thế nào?" Cố Hoài Nhu nhẹ giọng hỏi.

Việt Đào sửng sốt, tiến lên hai bước nhỏ giọng nói: "Nô tỳ cảm thấy nàng ta là người thông minh, với những lời nô tỳ vừa nghe được thì nàng ta vừa có lý lẽ vừa có căn cứ, khiến người khác tin phục.”

“Vậy ngươi cảm thấy nàng ta có xứng đáng để ta nương nhờ không?” Cố thị cau mày: “Mặc dù bây giờ nàng ta đắc sủng, nhưng cũng không biết khi nào gia sẽ tính sổ với nàng ta. Nếu ta thật sự đứng cùng thuyền với nàng ta, đến lúc đó bị liên lụy thì phải làm thế nào?”