Người Tốt Nhà Ai Đi Làm Thế Thân Đó!!!

Chương 37:

Trợ lý Lâm trợn mắt và hỏi: "Chủ tịch, có chuyện gì vậy?"

“Nõan Noãn nói cô ấy sắp rời khỏi thành phố A. Tôi phải đi tìm cô ấy ngay.” Nam chính nói.

Trợ lý Lâm lại trợn mắt.

"Đây là đường cao tốc, không thể quay đầu được. Hơn nữa, nửa tiếng nữa là sẽ đến thời gian hẹn đã thỏa thuận với giám đốc Trần rồi."

“Không có Noãn Noãn thì tôi kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì? Tôi vì muốn bảo vệ Nõan Noãn nên mới kí vào đơn hàng này, tôi còn đang tìm nhà họ Tô để hủy hôn đây. Nếu Nõan Noãn rời đi thì tôi làm việc chăm chỉ vì ai?"

Nội tâm của trợ lý Lâm: Nếu anh không muốn tiền thì đưa cho tôi đi.

"Trợ lý Lâm, cậu nói xem có phải là tôi đã làm tổn thương trái tim Noãn Noãn không? Rõ ràng cô ấy rất yêu tôi, nhưng vẫn nhất quyết rời bỏ tôi, chắc chắn cô ấy rất đau lòng, tôi chỉ nghĩ đến cảnh cô ấy sẽ buồn như vậy là tim tôi cũng đau theo."

Trợ lý Lâm cười khẩy: "Đau tim sớm thế làm cái gì?"

"Cậu nói cái gì?" Nam chính nghe không rõ, vẻ mặt buồn bã nói.

“Chắc hẳn bây giờ Noãn Noãn rất bất lực, cô ấy cần tôi, cô ấy còn chưa đi tàu cao tốc bao giờ, tôi không thể tưởng tượng được cô ấy sẽ bất lực và bàng hoàng ở ga xe lửa đến mức nào.”

"Anh chưa bao giờ nghĩ xem hiện tại tôi bất lực và bối rối như thế nào sao?" vẻ mặt trợ lý Lâm tỏ vẻ sống không còn gì nuối tiếc, nhưng vị chủ tịch nam chính vẫn tiếp tục.

"Cậu có biết Noãn Noãn và tôi yêu nhau như thế nào không?"

"Tôi không biết, tôi cũng không muốn biết." Trợ lý Lâm dần dần trở nên cáu kỉnh...

Giây tiếp theo, camera chuyển cảnh, trợ lý Lâm ném chủ tịch ở khu vực dịch vụ rồi nhấn ga, nghênh ngang lái xe đi.

[Ha ha ha ha ha, xem xong đoạn video này mà tôi cảm thấy sung sướиɠ vô cùng]

[Mọi người không cần phải thông cảm với trợ lý Lâm, mức lương hàng năm của cậu ta là một triệu đấy]

[Chủ tịch đuổi việc trợ lý Lâm đi, để tôi làm cho, chắc chắn tôi sẽ là thùng rác đủ tư cách nhất, à không, khán giả chứ]

[Đúng là không ngờ nhờ biên tập mà bộ phim ngắn này mới nổi tiếng được đấy, ha ha ha ha]

[Tôi đăng ký, có thể cho tôi đóng vai người qua đường trong khu vực dịch vụ không]

[Trong một video khác còn có phỏng vấn nữa, Tiểu Ngư nói lần sau cậu ấy muốn đóng vai sếp, như vậy sẽ có một loại hạnh phúc không cần quan tâm đến sự sống chết của người khác]

Yến Vô Ngu nhìn thấy bình luận này thì rơi vào trầm tư.

Anh không biết những ông chủ khác là người như thế nào, nhưng dù sao đây chỉ là một vở kịch ngắn nên chắc không ai điên cuồng như vậy đâu.

Sau khi xem xong bộ phim thì cũng đã đến lúc tan làm.

Yến Vô Ngu liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc nhỏ trên bàn, đã năm giờ năm mươi lăm rồi!

Thông thường vào giờ này thì anh đã ra khỏi thang máy rồi.

Bộ phim hại người này!

Anh không hiểu việc CEO thích làm thêm giờ lắm, anh chỉ biết nếu lúc tan tầm mà còn không tích cực thì anh có vấn đề về tinh thần rồi.

Sếp Yến lấy điện thoại di động, rời khỏi văn phòng khiến người ta khó chịu, bây giờ anh đã hiểu câu nói đi làm giống như đi tù rồi.

Ngay cả khi anh không làm gì cả thì anh vẫn cảm thấy đi làm quá vất vả.

"Sếp Yến, còn chưa tới giờ mà, anh lại về sớm à." Kiều Mễ Thư cầm tập tài liệu, "Vậy anh có thể mang theo hợp đồng về nhà để đọc không?"

“Tôi không còn tay nữa.” Yến Vô Ngu giơ một tay cầm điện thoại, một tay cầm chìa khóa xe ra: “Để trên bàn của tôi đi.”

Kiều Mễ Thư: "... Vâng."

"Thế tới tối tôi đi đón anh?" Kiều Mễ Thư hỏi.

Buổi tối Yến Vô Ngu có một bữa tiệc cocktail, rất nhiều người trong ngành đều tham dự, bao gồm cả đạo diễn, nhà sản xuất, nhà đầu tư… Anh dự định đưa một số nghệ sĩ của công ty đi cùng.

“Đúng rồi, hiện tại Lộ Hữu Du chỉ có trợ lý, chưa có ô tô hay tài xế.”

“Cậu ấy đi cùng tôi.” Yến Vô Ngu nói: “Buổi tối cậu tới nơi thì cứ cứ đợi ở cửa, mang theo những nghệ sĩ khác, tôi sẽ sắp xếp tài xế.”

"Vâng."

Dặn dò xong thì Yến Vô Ngu về nhà.

Thời gian vẫn còn rất eo hẹp, quản gia đã hẹn thầy Tony cho anh rồi, sau bữa tối, anh đi tắm, tạo kiểu, thay quần áo nữa là được.

Vừa ra khỏi thang máy, Yến Vô Ngu đã nhìn thấy có người đang ngồi trên ghế sofa nhỏ ở lối vào vườn.

"Sếp Yến."

Lộ Hữu Du thấy anh quay lại thì đứng lên, Yến Vô Ngu còn chưa kịp hỏi thì cậu đã chủ động giải thích: “Tôi nhờ quản lý quẹt thẻ thang máy cho tôi.”

"Tại sao không đi vào?" Yến Vô Ngu hỏi.

"Trong nhà có người à?" Lộ Hữu Du kinh ngạc, "Tôi không biết, tôi tưởng anh còn chưa tan làm.”

"Đúng rồi, còn sớm như vậy thì chắc anh chưa ăn cơm đâu nhỉ? Tôi cũng chưa ăn."

Yến Vô Ngu: "Vậy nên?"

"Tôi tới đây để ăn trực đây."

Lộ Hữu Du đã trang điểm xong, thời tiết càng ngày càng ấm nên cậu cũng không cần mặc quá nhiều quần áo, trên người mặc mỗi sơ mi, tay kia thì cầm áo khoác.

"Tôi mặc bộ đồ này đi ăn ở quán ven đường thì không thích hợp lắm nhỉ? Hơn nữa, bây giờ tôi cũng khá nổi tiếng rồi, nếu có người chụp ảnh... Trông sẽ khó coi lắm."

Yến Vô Ngu nhướng mày, Lộ Hữu Du mỉm cười với anh, “Anh không chê tôi tới ăn chực chứ, tôi không ăn chùa đâu.”

"Ồ?" Yến Vô Ngu vừa mở cửa vừa hỏi: "Vậy cậu định trả lại thế nào?"

Lộ Hữu Du theo anh vào nhà, “Tôi có thể tạo kiểu cho anh, tôi rất chuyên nghiệp đó.”

Đầu của Lộ Hữu Du cứ lướt qua trước mắt anh, như đang khoe vẻ ngoài được trau chuốt cẩn thận của mình cho anh xem.

"Không phải anh bảo tối nay tôi đi với anh sao? Nếu chúng ta đi cùng nhau thì tôi không thể đẹp trai một mình được." Lộ Hữu Du tự tin nói: "Tí nữa tôi sẽ làm cho diện mạo của anh trở nên lộng lẫy."

Yến Vô Ngu: "... Không cần."

"Sao lại không cần? Anh là tổng giám đốc, là bộ mặt đại diện của công ty. Không phải hiện tại chúng ta đang tuyển nghệ sĩ à, khi mọi người thấy tổng giám đốc của Đại Ngư đẹp trai đến mức nào thì họ sẽ nghĩ chắc chắn các nghệ sĩ dưới quyền của anh cũng khá giỏi."

"Sếp Yến, có khách."

Dì giúp việc nghe thấy hai giọng nói vang lên thì bước ra chào hỏi, đây là bảo mẫu được Yến Vô Ngu thuê tới, dì ấy phụ trách việc nấu ăn, ngoài dì ấy và quản gia riêng thì Yến Vô Ngu còn có một dì giúp việc chịu trách nhiệm dọn dẹp nhà cửa nữa.

“Xin chào, tôi sống ở tầng trên.” Yến Vô Ngu chưa kịp nói gì thì bảo mẫu Vương đã nhếch mép cười: “Tôi biết cậu, trợ lý Lâm.”

Lộ Hữu Du: "... Dì cũng xem phim ngắn à."

Dì Vương mỉm cười gật đầu, hỏi: "Cậu ăn cơm chưa? Trợ lý Lâm, cậu có muốn ở lại ăn chung không?"

Lộ Hữu Du: “Thật ra cháu họ Lộ ạ.”

"Được, trợ lý Lộ." dì Vương nói.

Lộ Hữu Du: "..."