Người Tốt Nhà Ai Đi Làm Thế Thân Đó!!!

Chương 33:

Lộ Hữu Du hoảng hốt, sao cậu lại có ảo giác kỳ lạ về Yến Vô Ngu thế nhỉ.

Yến Vô Ngu lại hỏi: “Sao cậu lại đổi màu tóc rồi?”

Lộ Hữu Du : “...?”

Đại Ngư đã sa sút đến mức ngay cả chủ tịch cũng phải gánh trách nhiệm của người quản lí rồi hả? Giờ còn quản lí cả kiểu tóc và màu tóc của nghệ sĩ à?

Hiện tại Lộ Hữu Du không chỉ lo lắng cho tài nguyên sau này mà còn lo cho hai mươi vạn của bản thân nữa

“Thay đổi màu tóc là do vai diễn yêu cầu thôi.” Lộ Hữu Du giải thích xong thì cẩn thận hỏi.

“Sếp Yến, anh còn nhớ chuyện đó không?”

Yến Vô Ngu: “Cái nào?”

“Thì, là tài trợ của anh...”

Yến Vô Ngu sờ cằm, anh cũng muốn nói chuyện này với Lộ Hữu Du nhưng dạo này bận quá nên không có thời gian.

Ngày nào Lộ Hữu Du cũng chỉ loanh quanh giữa hai nơi nên tạm thời Yến Vô Ngu chưa đi quấy rầy cậu.

Tần Dư và Yến Vô Ngu đã bàn bạc rồi, họ cảm thấy có thể Lộ Hữu Du sẽ không giữ chiếc xe này lại, Tần Du còn chu đáo suy nghĩ hộ cậu là cứ đưa cho Lộ Hữu Du 200.000 nhân dân tệ tiền mặt, để cậu muốn mua gì thì mua.

Yến Vô Ngu quyết định giao quyền lựa chọn cho Lộ Hữu Du, “Không phải cậu có Wechat của Kiều Mễ Thư sao? Cậu chỉ cần liên hệ trực tiếp với cậu ta để nhận giải thưởng là được.”

Lộ Hữu Du không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như vậy, trong lòng cậu lại lập tức tràn đầy niềm tin vào tương lai của công ty.

“Được, vậy tôi không quấy rầy sếp Yến nữa.”

“Cậu đang đi đâu vậy?”

“Ăn trưa.” Lộ Hữu Du trả lời.

“Muốn ăn chung không?” Yến Vô Ngu chủ động mời.

“Thế thì ngại quá...” Lộ Hữu Du khách khí một giây rồi hỏi luôn, “Ăn cái gì?”

Yến Vô Ngu: “…Tôi đã đặt nhà hàng rồi, đi thôi.”

Lộ Hữu Du vui vẻ đi theo Yến Vô Ngu, nhà hàng sếp Yến đặt thì chắc chắn sẽ không tệ, lại đi ăn ké thêm một ngày nữa.

Đây là lần đầu tiên Lộ Hữu Du cảm thấy, tổ chức sinh nhật là một chuyện vô cùng vui vẻ. Bởi vì khi ở nhà họ Lộ, ba mẹ rất ít khi tổ chức sinh nhật cho cậu. Cho dù có thì cậu cũng sẽ phải nhường Lộ Mộc Bạch, tổ chức chung với Lộ Mộc Bạch một ngày trước đã.

Yến Vô Ngu và Lộ Hữu Du đi đến một nhà hàng tư nhân.

“Tôi đã ăn ở đây nhiều lần rồi, mùi vị ngon lắm.” Yến Vô Ngu nói thêm về đồ ăn ở đây: “Nhà hàng này nấu ăn theo tâm trạng của đầu bếp, không biết hôm nay ăn món gì.”

“Chỉ cần ngon là được, tôi không kén ăn.” Lộ Hữu Du nói: “Có điều, tôi không ngờ sếp Yến lại am hiểu việc ăn uống như vậy.”

Yến Vô Ngu không hiểu: “Có vấn đề gì sao?”

Dường như Lộ Hữu Du nghĩ tới điều gì đó nên mỉm cười: “Như vậy hơi khác với ấn tượng về các vị tổng giám đốc trong lòng tôi.”

“Ấn tượng của cậu về tổng giám đốc là gì?”

“Công việc bận rộn, tăng ca, ăn cơm muộn hoặc không ăn luôn, còn có vấn đề về dạ dày nữa.”

Yến Vô Ngu im lặng mấy giây.

“Công việc của tôi rất bận, tôi mới tiếp quản công ty không lâu, nhưng cơ bản sẽ không làm tăng ca, có việc rất cấp bách rất quan trọng thì mới kéo dài thời gian làm việc thêm một chút, tôi không thức khuya, càng không có chuyện ăn cơm muộn. Sức khỏe của tôi rất tốt, vừa đi kiểm tra cách đây không lâu rồi.”

Lộ Hữu Du nghe xong thì sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên mỉm cười. Vốn tưởng rằng Yến Vô Ngu là người có tính vừa thù dai vừa lạnh lùng, nhưng không ngờ lúc trò chuyện, anh lại nghiêm túc và thú vị đến vậy.

“Nếu có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người.”

Lộ Hữu Du hỏi: “Là ai?”

“Chị tôi.”

Lộ Hữu Du không theo kịp suy nghĩ của anh, ngơ ngác hỏi: “Tại sao?”

“Chị ấy cũng nghĩ rằng tổng giám đốc nên giống như cậu nói, chị ấy còn cho tôi một chồng ‘sổ tay tu luyện thành tổng giám đốc bá đáo’ nữa.”

Lộ Hữu Du : “...”

“Vậy anh đã học được chưa?”

Yến Vô Ngu lắc đầu, anh chỉ tò mò lật xem thử thôi.

Một lúc sau, người phục vụ mang món khai vị và một chai rượu đến.

Các món ăn trong nhà hàng đều là phần ăn nhỏ nhưng tinh tế, chỗ tốt là khách hàng có cơ hội nếm thử mọi món ăn do đầu bếp nấu, dù có đi một mình thì khách hàng vẫn có thể ăn rất nhiều món mà không sợ lãng phí khi gọi quá nhiều.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu dẫn bạn bè tới đây đấy.” Chủ nhà hàng quen biết Yến Vô Ngu, vừa nhìn thấy Yến Vô Ngu đã tiến tới chào hỏi.

“Chút nữa tôi sẽ đưa cho cậu một món tráng miệng.”

Yến Vô Ngu vui vẻ đồng ý.

Có lẽ ông chủ đang bận việc gì đó nên chỉ chào Lộ Hữu Du rồi rời đi ngay.

“Sếp Yến, tôi có thể hỏi anh một câu được không?”

Hai mắt Lộ Hữu Du mở to, không chớp tí nào, “Lần đầu tiên ở bệnh viện, anh ngăn tôi lại là vì muốn kí hợp đồng với tôi à?”

“Không, cậu với một người...” Dường như Yến Vô Ngu không biết nên định nghĩa mối quan hệ này như thế nào, cuối cùng anh chỉ nói: “Khá giống một người mà tôi quen.”

“Vậy nên anh tưởng tôi là người đó à?”

Lộ Hữu Du cảm thấy kỳ quái, nếu chỉ là liếc mắt một cái thì cũng có thể nhận nhầm người thật.

Nhưng lúc đó, họ không chỉ liếc nhau mà còn nói chuyện. Nói chuyện theo kiểu mặt đối mặt ấy, vả lại Yến Vô Ngu còn nhìn chằm chằm vào cậu, thành ra Lộ Hữu Du mới cho rằng mình bị ăn vạ.

Lúc cậu chuẩn bị rời đi, Yến Vô Ngu còn gọi cậu lại...

Cũng không thể trách Lộ Hữu Du nhạy cảm được, cậu luôn cảm thấy không phải Yến Vô Ngu nhận nhầm người mà là đang xuyên qua mình để nhìn ai đó.

Lộ Hữu Du : “…” Cậu lại trở thành người thay thế của người khác rồi à?

Có phải tác giả của cuốn tiểu thuyết này đã đặt giả thiết cho cậu làm người thay thế của mọi người rồi không hả?

“Tôi hỏi thêm một câu khác.”

“Cậu có nhiều thắc mắc quá nhỉ.” Yến Vô Ngu nói.

Lộ Hữu Du : “...”

“Tôi rất muốn biết.”

Yến Vô Ngu ra vẻ thỏa hiệp: “Cậu hỏi đi, nhưng tôi không chắc chắc sẽ trả lời đâu.”

“Lần thứ hai gặp mặt, vì sao anh cảm thấy tôi không được?”

Lúc ấy Lộ Hữu Du tràn đầy tự tin, tuy rằng cuối cùng cậu bị bỏ lại, nhưng câu “không được” của Yến Vô Ngu vẫn khiến cậu ghim trong lòng rất lâu.

Thật ra cũng không phải là Yến Vô Ngu thật sự cảm thấy Lộ Hữu Du không đủ năng lực, chỉ là Lộ Hữu Du quá tự tin, còn anh muốn chắc chắn một điều, cho nên lúc đó anh mới quan sát phản ứng của Lộ Hữu Du.

Thấy Yến Vô Ngu im lặng, Lộ Hữu Du thẳng thừng nói: “Anh thích người kia hay là chán ghét?”

Yến Vô Ngu đột nhiên thay đổi chủ đề, nhưng vẻ mặt vẫn tự nhiên như ban đầu.