“Thứ nên để anh biết thì tôi sẽ nói với anh thôi.” Lộ Hữu Du bình tĩnh lừa gạt, “Còn lại từ từ rồi nói sau.”
Cậu thực sự không muốn nhắc đến Lộ Mộc Bạch nữa.
"Hoặc, hiện tại anh có thể coi tôi là Lộ Mộc Bạch."
Lộ Hữu Du khẽ mỉm cười, mắt cong lên.
"Bây giờ anh đang ăn tối với Lộ Mộc Bạch. Còn anh nên cư xử thế nào... Tùy anh thôi."
Thịnh Minh Ổ lập tức ngồi thẳng dậy, không biết nên để tay ở đâu, vẻ mặt hơi rúm ró, xấu hổ.
Cuối cùng cũng im lặng.
Lộ Hữu Du tận hưởng khoảnh khắc im lặng.
Đột nhiên cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Tiểu Lộ?"
Lộ Hữu Du quay lại, trông thấy sếp Tần và vị CEO tương lai đang đi về phía mình.
"Là cậu thật à, vừa rồi tôi còn chưa chắc lắm."
Trong lòng Tần Dư thì Lộ Hữu Du sống quá tiết kiệm, lẽ ra cậu sẽ không đến nhà hàng này tiêu tiền cho nên anh ta mới cho rằng mình đã nhìn lầm.
"Trùng hợp quá, sếp Tần, sếp Yến." Lộ Hữu Du nở một nụ cười giả tạo.
Tần Dư quen cửa quen nẻo kéo ghế ngồi xuống, còn mời cả Yến Vô Ngu ngồi cùng.
"Dù sao thì chúng ta cũng biết nhau rồi, cậu có phiền nếu chúng tôi ngồi chung bàn không?"
Thịnh Minh Ổ nghiến răng nghiến lợi: “Tôi để ý.”
Yến Vô Ngu làm như không chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của Thịnh Minh Ổ, anh bình tĩnh ngồi xuống, còn chào hỏi Lộ Hữu Du: “Trùng hợp quá.”
Lộ Hữu Du: "..."
Cậu nhếch môi, cảm thấy hơi được yêu mà sợ.
Không, chắc chỉ có sợ thôi.
Lộ Hữu Du nhìn hai người, thấy không còn gì để nói mới chịu mở miệng:
"Quan hệ của sếp Yến và sếp Tần tốt thật đấy."
Tần Dư: "Đương nhiên."
Yến Vô Ngu: “Bình thường.”
Lộ Hữu Du: "..."
Thịnh Minh Ổ trừng mắt nhìn hai người đối xử với anh ta không ra gì, không mời mà đến thì thôi đi.
Còn giả vờ như anh ta không tồn tại nữa à?
Yến Vô Ngu nhìn chằm chằm vào Lộ Hữu Du một lúc, tập trung vào kiểu tóc của cậu, suy nghĩ xem nó khác gì với kiểu tóc ngày hôm qua.
Nhưng anh lại nhớ rõ màu sắc và độ dài tóc của Lộ Hữu Du.
Lần sau.
Anh chắc chắn sẽ nhận ra được.
Yến Vô Ngu thầm nghĩ.
Thật ra vừa rồi anh cũng nhìn thấy Lộ Hữu Du.
Chẳng qua là anh không nhận ra, anh còn tưởng mình lại gặp một người có nốt ruồi lệ nữa.
Nghe Tần Dư nói xong thì anh mới chủ động đề nghị đi tới nhìn xem.
"Tiểu Lộ, sao cậu và Thịnh Minh Ổ lại quen nhau vậy?" Tần Dư hỏi.
Lộ Hữu Du không muốn phải giải thích, nếu là người khác thì Lộ Hữu Du sẽ nói thẳng: “Liên quan gì đến anh?”
Nhưng đây lại là bạn của sếp tương lai nhà cậu.
Hơn nữa ông chủ tương lai của cậu cũng đang ở đây, còn nhìn cậu không chớp mắt nữa chứ.
Lộ Hữu Du không hiểu sao lại nhìn ra được là trên khuôn mặt sắc sảo lạnh lùng này có chút tò mò, lại còn hơi đáng yêu nữa.
Như đang ngoan ngoãn chờ đợi câu trả lời của cậu vậy.
Lộ Hữu Du nổi hết da gà vì sự tưởng tượng của chính mình.
Mắt mỏi, ảo giác rồi à?
Lộ Hữu Du còn chưa kịp nói chuyện thì Thịnh Minh Ổ đã nhịn không được nữa: "Liên quan gì tới anh?"
“Sao cái người này vẫn là người nóng nảy như vậy hả?” Tần Dư cũng không chịu nhường nhịn, thậm chí không hề có tí tự giác nào rằng mình mới là người xông đến quấy rầy.
"Tiểu Lộ, đừng ăn cùng anh ta nữa, đi, chúng ta ngồi bàn khác ăn đi."
Thịnh Minh Ổ: “Không được đi!”
Tần Dư nghe được giọng điệu ra lệnh của anh ta thì đột nhiên cảm thấy hình như bọn họ cũng không chỉ quen biết nhau bình thường nên cố ý nói.
"Anh là gì của cậu ấy? Tại sao cậu ấy phải nghe lời ảnh?"
Lộ Hữu Du không biết mình đã phạm phải sai lầm gì, nếu muốn chơi loại hình "tu la tràng" này thì rõ ràng hai bọn họ có thể tự mình dựng lên một sân khấu cơ mà.
Sao cứ một hai phải kéo cậu vào cùng vậy.
"Thực ra……"
Giọng nói của Lộ Hữu Du lập tức khiến hai người đang tranh cãi im lặng, cả hai đều nhìn cậu.
"Mối quan hệ của tôi và Thịnh Minh Ổ là... Mối quan hệ công việc."
"Anh ấy là chủ của tôi, chúng tôi đang nói về công việc."
Tần Dư không hiểu tại sao hai người lại có thể có quan hệ công việc được.
“Cậu là trợ lý của anh ta à?”
"Á, không có." Lộ Hữu Du nhanh trí đáp lại.
“Gần đây anh ta đang tham gia một bộ phim truyền hình, vì không thể hiểu được nhân vật trong phim nên đã đề nghị tôi phối hợp diễn thử xem sao.”
Tần Dư không hề hoài nghi gì, cũng không định tìm Thịnh Minh Ổ để xác minh.
Anh ta gật đầu: “Thảo nào.”
“Vậy là hai người đang diễn thử hả?”
Thịnh Minh Ổ: “Liên quan quái gì đến anh?”
Lộ Hữu Du gật đầu.
Tần Dư lơ luôn câu trả lời của Thịnh Minh Ổ.
Anh ta hoàn toàn không có ý định tranh cãi với Thịnh Minh Ổ, chỉ tò mò hỏi Lộ Hữu Du: “Đang diễn gì vậy?”
Lộ Hữu Du đã bình tĩnh lại, nếu không đánh bại được đối thủ thì vào phê luôn đi.
Thế là cậu khẽ mỉm cười, nói một câu khiến người ta kinh ngạc: “Người tình nhỏ thế thân của một ngôi sao lớn.”
Thịnh Minh Ổ kinh ngạc, trừng mắt nhìn Lộ Hữu Du.
Đã bảo không được nói cho ai biết mà sao lại nói thẳng ra nữa vậy.
"Ồ, thú vị đấy."
Tần Dư không coi là thật mà còn phối hợp thở dài. Thậm chí anh ta còn đi tới chỗ Yến Vô Ngu để tìm kiếm sự đồng thuận: "Đúng không?"
Yến Vô Ngu: “Ừ, rất thú vị.”
Tần Dư không chịu ngồi yên, lại bắt đầu nói chuyện.
"Tôi nói cho cậu biết, bình thường loại cặn bã này mà tìm thế thân thì sẽ có hai loại kết quả."
Tần Dư giơ hai ngón tay lên, giọng điệu đầy kinh nghiệm tựa như đã đọc qua vô số cuốn tiểu thuyết.
“Một, hắn phát hiện mình yêu thế thân nên khóc lóc thảm thiết, hối hận rồi đuổi theo vợ như điên.”
"Thứ hai, hắn phát hiện thế thân chính là ánh trăng sáng của hắn, thế là lại khóc lóc thảm thiết, hối hận, sau đó đuổi theo vợ như điên."
"Lão Yến, cậu thấy nó sẽ là loại nào?" Tần Dư hỏi.
Lộ Hữu Du cảm thấy Yến Vô Ngu sẽ không trả lời vấn đề này.
Tần Dư cũng cảm thấy như vậy, anh ta chỉ không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để dẫm đạp Thịnh Minh Ổ thôi.
Không ngờ, Yến Vô Ngu lại suy nghĩ mấy giây rồi bình tĩnh nói.
"Chắc là theo đuổi vợ như điên luôn đi."
Ba ngày sau.
Lộ Hữu Du nhận được cuộc gọi từ người quản lý của cậu, đối phương có một phần tài nguyên nhỏ đưa thẳng đến cửa, bảo cậu đến công ty để bàn bạc chi tiết.