Lộ Hữu Du không cho gã cơ hội hét lên đã dùng sức dẫm vào chân gã.
"Hít."
Người đàn ông hét lên đau đớn, vô thức ôm lấy chân mình.
"Đi thôi." Lộ Hữu Du nói với trợ lý phía sau.
"Dạ dạ, anh Lộ."
"Lộ Hữu Du, mày chờ đó."
Gã đàn ông không dám đánh trả, vốn dĩ gã đã là kẻ hϊếp yếu sợ mạnh rồi.
Lúc trước gã cảm thấy Lộ Hữu Du gầy gò, nhút nhát, dễ bắt nạt, trông cũng yếu ớt.
Dù biết Lộ Hữu Du không dám phản kháng nhưng gã cũng không dám dùng vũ lực hay lời lẽ ác độc để quấy rối đối phương.
Không ngờ mới hai ngày không gặp, Lộ Hữu Du đã như trở thành một người khác rồi.
"Lộ Hữu Du, mày đừng tự mãn, cẩn thận bị bỏ rơi là còn sống tệ hơn đấy."
"Nếu không muốn cái chân kia trở nên vô dụng thì câm miệng đi." Lộ Hữu Du hung ác nói.
Mỹ nhân có tàn nhẫn thì vẫn đẹp, nhưng hiện tại gã không có tâm tư để thưởng thức, dù đang bực tức thì gã cũng không dám ra tay.
Vì có hơn chục gia đình sinh sống ở trên hành lang này.
Nghe tiếng ồn ào, nhiều người kéo cửa ra xem.
Mặc dù nơi này tồi tàn và đông đúc nhưng xét ở một góc độ nào đó thì nó vẫn khá an toàn.
Hễ có chuyện gì náo loạn thì sẽ có một nhóm người mở cửa ra xem náo nhiệt.
"Mày nhìn cái gì?" Người đàn ông gầm lên, đỏ mặt quay về phòng, đóng sầm cửa lại.
Trợ lý sửng sốt một chút, không để ý tới những ánh mắt thăm dò, ôm hành lý đi xuống lầu.
"Anh Lộ, để em làm, em làm, anh cứ để đấy đi."
Trợ lý vội vàng giúp đỡ giúp Lộ Hữu Du cầm lấy hành lý.
**
Người quản lý Trần Gian đã nhờ người đặt một phòng xép cao cấp cho Lộ Hữu Du, Lộ Hữu Du rất hài lòng.
Thịnh Minh Ổ quả thực rất hào phóng, cũng không cố ý làm khó cậu vì sự khó chịu của đêm hôm trước.
"Anh Lộ, anh có cần gì nữa không?"
"Không, cảm ơn."
"Không sao, không sao, vậy em về trước. Buổi chiều anh Thịnh có buổi quay quảng cáo, em phải đi theo anh ấy."
Sau khi trợ lý rời đi, Lộ Hữu Du bắt đầu tận hưởng khoảng thời gian một mình trong căn phòng cao cấp tiện nghi.
Nơi đây còn cung cấp ba bữa ăn mỗi ngày, có cả quản gia phòng, nếu có thắc mắc thì cậu có thể liên hệ trực tiếp luôn.
Hoàn toàn giải quyết được hoàn cảnh thiếu tiền hiện tại của Lộ Hữu Du.
Sau khi Lộ Hữu Du ổn định chỗ ở, buổi chiều cậu đi thẳng đến đoàn làm phim.
Tất nhiên là cậu không đi đóng phim mà đi đòi tiền công, ý định cố ý hành hạ người kia thì bỏ đi, nhưng cậu cũng không thể bỏ tiền công được.
Lương của diễn viên đóng thế chỉ có vài trăm tệ, dù sao đoàn làm phim cũng không thể ăn quỵt số tiền ít ỏi này của cậu được.
*
Tòa nhà giải trí Đại Ngư.
Yến Vô Ngu đang ngồi trong văn phòng toàn cảnh, đối diện anh là một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp và thời trang, giơ tay nhấc chân đều rất uyển chuyển ưu nhã.
"Đây là cuốn sách chị đã chuẩn bị kỹ càng cho cậu. Khi nào cậu có thời gian thì hãy xem qua đi."
Yến Vô Ngu liếc nhìn gáy sách với vẻ mặt vô cảm.
"Giám đốc bá đạo tự dạy dỗ mình"
“Mười kĩ xảo các vị sếp lạnh lùng nên nắm vững”
…
"Làm thế nào để trở thành một tổng tài độc đoán đủ tiêu chuẩn trong tiểu thuyết"
"Không xem."
Yến Vô Ngu phản bác, dựa lưng vào ghế, ánh mắt cực kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Chị làm tất cả những điều này đều vì muốn tốt cho cậu.” Người phụ nữ mỉm cười, “Bây giờ cậu đã có địa vị khác, dù sao cũng phải cẩn thận hơn.”
Yến Vô nghi ngờ tính thực tế của những cuốn sách này.
"Chị xem rồi à? Không xem thì làm sao biết là nó vô dụng?"
"Quản lý một công ty không chỉ đòi hỏi trí tuệ và khả năng lãnh đạo. Với tư cách là tổng giám đốc, cậu không chỉ là người ra quyết định mà còn là bộ mặt của công ty."
“Các CEO khác có thể không quá ấn tượng nhưng họ cũng phải có khí chất thuyết phục được người khác.”
Yến Vô Ngu cũng đâu có tự nguyện tiếp quản giải trí Đại Ngư.
Giải trí Đại Ngư chỉ là một công ty trực thuộc nhà họ Yến thôi. Báo cáo thường niên trông rất đẹp nhưng thực tế chỉ ở dưới mức trung bình, so với các công ty giải trí nhỏ thì ổn, nhưng so với các công ty giải trí cùng đẳng cấp thì kém hơn nhiều.
Một số giám đốc điều hành cấp cao lúc trước đã bị đào đi với mức lương cao, cũng đưa cả những nghệ sĩ từng được Đại Ngư đổ tiền đầu tư đi mất.
Còn lại toàn là những nghệ sĩ đã hoạt động lâu năm nhưng vẫn chưa có tên tuổi.
Đây cũng là lý do quan trọng khiến gần đây Đại Ngư phải công khai tuyển dụng nhân viên mới.
Đại Ngư cần một luồng gió mới.
Sau khi tiếp quản thì Yến Vô Ngu mới biết chuyện này.
Trụ sở chính của Yến thị là một công ty Internet, tập trung vào phát triển truyền thông và mạng xã hội, thương mại điện tử, trò chơi, v.v. mấy năm gần đây mới mới tham gia vào ngành giải trí. Yến Vô Ngu giỏi lập trình, ban đầu anh định sẽ làm quản lý bộ phận nghiên cứu và phát triển hệ thống.
Nhưng chú Yến hiện tại đang nắm quyền của Yến thị lại điều động anh tới đây. Lý do rất đơn giản, ông ta không muốn Yến Vô Ngu tiến vào trụ sở của Yến thị. Ý định ban đầu khi điều một người hoàn toàn không có kinh nghiệm như Yến Vô Ngu tới đây cũng là để gây khó khăn cho anh.
Ông ta muốn Đại Ngư sụp đổ trong tay Yến Vô Ngu.
Người phụ nữ ngồi đối diện Yến Vô Ngu là chị gái anh, người bình thường không đáng tin cậy, nhưng lại cực kỳ đáng tin cậy trong những thời điểm quan trọng – Yến Vô Yên.
Hiện tại chính là thời điểm Yến Vô Yên đang không đáng tin cậy.
"Quên đi, để chị dạy cấp tốc cho cậu. Tóm lại là ba câu thần chú của tổng tài bá đạo."
"Thứ nhất, thiếu quyết đoán thì cứ trưng mặt đơ ra. Thứ hai, có thể nói ít thì không bao giờ nói thêm một từ nào, cố gắng dùng "ừm" để thay thế tất cả các câu trả lời. Thứ ba, câu nói kinh điển của sếp: không cần cảm nhận của cậu, tôi thấy thế là được."
Yến Vô Ngu nhướng mi, tặng đối phương một ánh mắt như đang nhìn người thiểu năng trí tuệ.
Anh chọn ngẫu nhiên một cuốn sách từ một chồng sách để xem những cuốn sách này không đáng tin cậy đến mức nào.
"Vị hôn phu bỏ trốn, ông chủ, đừng yêu quá nhiều"
Yến Vô Ngu: "?"
Yến Vô Yên dừng lại một chút, sau đó lấy cuốn sách từ tay em trai mình với vẻ thản nhiên.
"Đây không phải thứ cậu nên xem, chắc nó vô tình trộn lẫn vào thôi, phần còn lại thì cậu cứ từ từ mà đọc, chỉ cần thế là đủ rồi."
Yến Vô Yên: "Nhưng thật ra..."
Yến Vô Ngu thờ ơ liếc nhìn cô ấy.
"Cậu được ‘sung quân’ tới đây cũng khá tốt đấy chứ."
"Cậu mà ở tổng bộ thì chỉ có bị cuốn vào mấy cuộc tranh đấu thôi, không bằng cứ để chú hai với chú ba đánh trước? Cậu giấu năng lực của mình đi rồi ở đây chờ thời cơ, sau đó quay lại đánh cho họ trở tay không kịp."