Người Tốt Nhà Ai Đi Làm Thế Thân Đó!!!

Chương 8

"Tùy cậu thôi, lúc cậu gặp trắc trở sẽ thấy khó khăn ngay."

"Nhưng phải nói trước, cùng lắm thì tôi chỉ có thể giúp cậu làm quen với nhãn hàng thôi, tôi không bảo đảm sẽ lấy được hợp đồng đâu."

Đương nhiên Lộ Hữu Du biết là không thể giành giật hợp đồng làm đại diện được.

Điều cậu muốn là được vị minh tinh này dẫn đi làm quen với nhãn hàng chứ không phải là ép Thịnh Minh Ổ lấy được hợp đồng cho mình.

Tuy nhà họ Lộ là gia tộc giàu có nhưng vẫn kém xa nhà họ Thịnh.

Thịnh Minh Ổ chỉ cần mở miệng thì cậu sẽ có cơ hội đi phỏng vấn.

Đây cũng là lý do tại sao rõ ràng Lộ Mộc Bạch rất khinh thường Thịnh Minh Ổ nhưng vẫn dụ dỗ anh ta.

Sau khi đọc xong hợp đồng, thấy Lộ Hữu Du nghiêm khắc như vậy nên Thịnh Minh Ổ cười khẩy một tiếng.

"Cậu muốn tiến vào giới giải trí nhưng điều quan trọng nhất là tiền lương thì lại không có trong hợp đồng, ba trăm ngàn một tháng, không được nhiều hơn."

Điều anh ta có thể giúp nhiều nhất là mở một con đường cho Lộ Hữu Du kí hợp đồng với công ty giải trí Đại Ngư thôi.

Nhờ anh ta làm mối để kí hợp đồng làm người đại diện thì không sao, nhưng muốn anh ta giúp Lộ Hữu Du thương lượng thì không có khả năng

Vì vậy, anh ta hoàn toàn không coi trọng chuyện dùng một lần hẹn hò đổi một bản hợp đồng làm người đại diện.

"Tôi không cần thêm tiền lương, nhưng trước tiên anh phải cung cấp cho tôi một nơi ở đã."

Thịnh Minh Ổ không thể tin được, không phải Lộ Hữu Du có hứng thú với anh ta tới mức bỏ qua tiền baj luôn chứ?

Thế này thì khó mà khiến người ta không suy nghĩ nhiều được.

Nhưng từ góc nhìn của Lộ Hữu Du thì.

Có Thịnh Minh Ổ làm cầu nối còn hơn cả tiền lương 300.000 nhân dân tệ nhiều.

Khi sự nổi tiếng của cậu ngày càng tăng thì cậu sẽ nhận được nhiều hợp đồng làm người đại diện hơn, cơ hội đi thử vai cũng sẽ tăng vù vù.

Cuối cùng thì hoàn toàn không cần Thịnh Minh Ổ phải làm cầu nối nữa.

Vả lại.

Ba trăm nghìn một tháng, là cậu muốn phòng trường hợp sau này đàm phán không thành với Thịnh Minh Ổ.

Nếu Thịnh Minh Ổ muốn lấy lại những thứ kia rồi mời một đội luật sư đến để giải quyết Lộ Hữu Du thì còn không dễ như trở bàn tay chắc.

Những hợp đồng hay thoả thuận như “làm thế thân”, “bao nuôi” kiểu này vốn đã khó được pháp luật bảo vệ rồi.

Suy đi nghĩ lại, cậu vẫn quyết định dựa vào Thịnh Minh Ổ để kiếm tiền an toàn hơn.

"Đừng nói với tôi là cậu muốn ở trong nhà của tôi chứ?" Thịnh Minh Ổ đột nhiên trở nên cảnh giác.

Chết tiệt, hóa ra những lời từ chối trước đó đều là chiêu lạt mềm buộc chặt hết.

Lộ Hữu Du tâm cơ thật đấy.

Sau đó, anh ta nhận được ánh mắt giống như đang nhìn kẻ ngốc của Lộ Hữu Du.

"Tòa nhà ống tôi đang ở rất bất tiện."

Tòa nhà đó còn lớn hơn Lộ Hữu Du mười mấy tuổi.

Một căn phòng chỉ có mười mấy mét vuông, nhà vệ sinh và nhà bếp bị chủ nhà ngăn chia ra hai lần.

Hệ thống thông gió kém, ẩm ướt, không có ánh sáng mặt trời.

Phơi qυầи ɭóŧ ra ngoài cũng sợ bị trộm, mà cũng có những kẻ biếи ŧɦái chuyên trộm cắp thật, bất kể là đồ đàn ông, phụ nữ hay trẻ em.

Trong phòng ẩm quá không khô được nên mọi người phải ra ban công công cộng để phơi đồ.

"Vậy cậu muốn sống ở đâu?"

Thịnh Minh Ổ không biết kiểu nhà ống là gì, nhưng anh ta cũng không có hứng thú muốn biết.

"Thuê cho tôi một căn nhà, tốt nhất là hai phòng ngủ và một phòng khách, hoặc nếu thừa thêm một phòng ngủ cũng được."

“Tôi không có.” Thịnh Minh Ổ nhanh chóng từ chối.

Anh ta không tin Lộ Hữu Du không có nơi nào để ở.

Dù thế nào đi nữa thì nhà họ Lộ cũng là một gia đình giàu có, chung quy vẫn phải có đủ tiền để mua vài căn nhà cho con trai chứ.

Chỉ là tính tình Lộ Hữu Du quá quái dị, quan hệ với người nhà không tốt nên mới tức giận bỏ nhà đi thôi.

"Được." Lộ Hữu Du cũng không chần chừ.

"Vậy thì tôi phải tạm thời ở khách sạn cho đến khi tìm được nơi thích hợp để ở. Chi phí..."

"Tôi bảo Trần Gian thuê chỗ ở cho cậu trước một tháng được không?"

Thịnh Minh Ổ sợ bị Lộ Hữu Du ăn vạ lắm rồi.

"Được rồi, thiếu gia đã mở miệng thì nhất định là cấp năm sao rồi, phải không?"

"Còn một điều nữa. Tiền nằm viện và tiền thuốc men của tôi... Bệnh tật của tôi đều do thiếu gia đây ban tặng, cho nên..."

“… Biết rồi.”

Thịnh Minh Ổ sợ nếu tiếp tục ở chung phòng với Lộ Hữu Du thì sẽ tức chết mất.

Sau khi vội vàng đồng ý thì anh ta đóng sầm cửa rồi bỏ đi.

Cánh cửa đập mạnh một tiếng.

Có thể thấy anh ta đã tức giận bỏ đi như thế nào.

*

"Sếp Yến, tôi là thư ký Kiều Mễ Thư của anh."

Kiều Mễ Thư có chút u sầu, vị sếp mới cái gì cũng giỏi nhưng bệnh mù mặt hơi nghiêm trọng.

Đã ba tháng trôi qua mà ngày nào anh ta cũng phải lặp lại câu này.

“Sao cậu lại đổi kiểu tóc rồi?” Giọng điệu của Yến Vô Ngu hơi trách móc.

Kiều Mễ Thư: "..."

Anh ta nghi ngờ.

Kiểu tóc mà sếp Yến nhớ là kiểu tóc bị gió thổi bay thành đầu ổ gà do hàng ngày anh ta đạp một con xe máy điện để đi làm.

Lần này Kiều Mễ Thu đã yêu cầu thợ cắt tóc cắt ngắn hơn.

Ít nhất cũng giúp tóc của anh ta sẽ không bị gió thổi thành đầu ổ gà.

Nhưng rõ ràng, quyết định của anh ta đã gây ra sự rắc rối sâu sắc cho sếp Yến.

"Không đẹp bằng kiểu cũ."

Yến Vô Ngu nhìn từ trên xuống dưới, đưa ra những đánh giá mà anh cho là đúng đắn nhất.

Kiều Mễ Thư: "..."

Ngoài việc bị mù mặt thì thẩm mỹ của sếp cũng rất có vấn đề.

Anh ta khuyên chân thành đấy.

"Sếp Yến, hay là chúng ta giao show sống còn lần này của Đại Ngư cho phó tổng giám đốc đi?"

Ngày nay trên màn ảnh đã có rất nhiều gương mặt nam phẫu thuật thẩm mỹ và xấu xí, thực sự không cần sếp Yến phải nhọc lòng đi lựa chọn.

“Hôm nay không nói chuyện công việc.”

"Ồ." Kiều Mễ Thư đẩy kính lên, "Chắc sắp tới lượt sếp đi kiểm tra sức khỏe rồi đấy."

"Không phải vẫn còn sớm sao?"

"Không còn sớm nữa rồi." Kiều Mễ Thư đẩy kính lên.

Yến Vô Ngu quay người lại, đυ.ng phải thanh niên đang đi về phía mình.

"Xin lỗi!"

Lộ Hữu Du vội vàng lùi lại một bước.

Yến Vô Ngu còn chưa nhìn kỹ người trước mặt, nhưng lại trông thấy rõ một nốt ruồi nhỏ dưới mắt đối phương.

Màu hơi nhạt.

Anh biết đây gọi là nốt ruồi lệ.

Có người dạy Yến Vô Ngu rằng——

[Có một nốt ruồi dưới mắt nè, nó được gọi là nốt ruồi lệ.]

[Đó là một nốt ruồi vô cùng xinh đẹp. đáng tiếc là anh không thể nhìn thấy, thôi để em tự thưởng thức vậy.]

"Tôi xin lỗi, anh không sao chứ?"

Lộ Hữu Du ngẩng đầu lên.

Lúc này cậu mới để ý tới người thanh niên mà anh đυ.ng phải.

Ngoại hình của đối phương quá vượt trội, đôi mắt sâu và sống mũi cao, nhan sắc hình thể ưa nhìn.