Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Sau Khi Ăn Rắn

Chương 4

Trong lúc náo nhiệt, hầu như không có ai để ý đến tôi.

Mà tôi cũng không thèm để ý.

Tôi sâu sắc nhớ nhiệm vụ của mình---

Làm tốt công tác phục vụ.

Vì vậy tôi nhiệt tình lấy nước đuổi côn trùng đã chuẩn bị sẵn đưa cho mọi người.

"Nè, đây là loại nước đuổi côn trùng tôi đặc biệt nhờ bạn bè ở quê điều chế, xịt xong sẽ không có rắn hay côn trùng nào dám đến gần."

Tôi nói lời này cũng không phải khoác lác.

Tôi đặc biệt bắt một số con trùng tinh (sâu thành tinh) và xà tinh (rắn thành tinh) để thí nghiệm, đảm bảo bọn chúng đối với mùi này đều ghét cay ghét đắng, nên mới dám đem ra sử dụng.

"Tiểu Manh, cô thật chu đáo, tôi sợ nhất sâu bọ."

Tô Tuyết Tình nhìn tôi cười cảm kích rồi vội vàng nhận lấy nước đuổi côn trùng.

Mấy vị khách mời khác cũng vậy.

Chỉ có Lục Dao là im lặng.

Tôi cau mày.

Thành thật mà nói, tôi không ghét Lục Dao.

Tuy rằng Tống Song Kỳ ăn nói thiếu tôn trọng nhưng không biết tại sao, tôi nhìn thấy Lục Dao lại có cảm giác rất thân thiết.

Thế là tôi đưa cho anh ấy nước đuổi côn trùng.

"Anh không dùng à?"

Không nghĩ tới Lục Dao lại nhanh chóng lùi về phía sau.

"Không cần, cám ơn."

Làm như tôi là hồng thủy mãnh thú không bằng.

Khán giả trong phòng livestream thấy một màn này cũng phải bật cười---

【Haha, A Dao của chúng ta quả nhiên rất sợ phụ nữ, nhìn thấy một cô gái đến gần mình là ngay lập tức căng thẳng!】

【Haha, đây chắc không phải là Hạ Manh đang cố gắng xào couple với anh Dao của chúng ta chứ? Nằm mơ! Cút ra khỏi đây đi!】

【Lục Dao và fan của anh vừa phải thôi, Hạ Manh tốt bụng đưa nước chống muỗi cho anh ta thôi mà, có cần phải làm như vậy không?】

Mưa bình luận* tranh cãi sục sôi ngất trời, nhưng chúng tôi, những vị khách mời trong buổi livestream lại không nhìn thấy.

(*Đạn mạc (弹幕) = Mưa bình luận: mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận.)

Chúng tôi tiếp tục đi sâu hơn vào rừng.

Chúng tôi thuận lợi tìm được con sông trong rừng, sau đó bắt đầu dựng lều vải.

Nhìn chung thì mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, nhưng dù có suôn sẻ đến đâu thì môi trường ở vùng núi rừng này vẫn rất khó khăn.

Ngày thường những vị ngôi sao lớn này làm gì phải chịu khổ như vậy, khi vào rừng, bọn họ còn ăn mặc như đang tham dự tuần lễ thời trang.

Hai ngày đã trôi qua, hầu như mọi người đều người đầy bụi đất, chật vật không chịu nổi.

Không những vậy, bọn họ cũng ý thức được tôi rất quen thuộc với rừng rậm, nên ai cũng coi tôi như báu vật.

Đặc biệt là Tô Tuyết Tình, chỉ hận không dính luôn lên người tôi, ngày nào cũng khen không ngừng:

"Manh Manh, cô thật lợi hại."