Bạch thủy vân, một thứ nước không rõ xuất xứ từ đầu. Nhiều cuốn sách truyền thuyết thì ghi lại rằng đó là nước tiên từ trên trời đổ xuống, còn ở một số tiểu thuyết thần tiên lại nói rằng bạch thủy vân nguồn gốc không phải ở đâu xa lạ mà chính là sự bốc hơi của nước mắt nhân loại sau đó cô đọng lại mà tạo thành, và chính với lí do đó, mà bạch thủy vân tượng trưng cho cái nỗi niềm, cái sự hy vọng của loài người vào một ngày không xa, cái ngày mà bản thân họ sẽ thoát khỏi đầy đọa luân hồi, và sống mãi mãi với thời giời gian để sánh vai với thần tiên hay như là quỷ dữ vậy. Vây nếu nói rằng bạch thủy vân là sự tích tụ của nước mắt trần thế, hay như là một thứ nước tiên diệu kì nào đó, vậy bạch thủy vân có tồn tại không? Và nó xuất hiện ở đâu? Những người nghiên cứu về bạch thủy vân (số lượng người biết được đến nó thì không hề nhiều) tin rằng bạch thủy vân chỉ tồn tại ở một nơi duy nhất, đó chính là cái thế giới bên kia của sự sống. Bạch thủy vân tên gọi sao thì nó đúng như thế, một thứ nước trong vắt nhưng luôn ở dạng bốc hơi mạnh tạo nên những làn mây trắng xóa huyền hảo. Vậy tại sao người ta lại nghĩ rằng bạch thủy vân tồn tại ở thế giới bên kia của sự sống? Chẳng là nhiều người nghiên cứu tâm linh, hay như là từ những truyền thuyết từ ngày xưa, thì bạch thủy vân chính là nguyên nhân tại sao mà oan hồn tồn tại mãi mãi (ít ra là cho đến khi họ đi luân hồi truyển thế nếu như mà họ còn nợ đời) tại bên kia của sự sống. Nếu theo đúng như giả thiết hay nghiên cứ, thì những người chết sau khi xuống tới Âm Phủ, nếu Diêm Vương tuyên án rằng họ đã thoát khỏi luân hồi chuyển thế, đã sạch nợ trần thì họ sẽ được quỷ sai đưa thẳng tới một nơi được gọi là cõi âm, hay hiểu cách khác, đó chính là bên kia của sự sống.
Khi những oan hồn này đã đặt chân tới được cái thế giới này rồi, việc mà họ phải làm đó là uống, hít, và tắm trong bạch thủy vân. Lí do mà họ phải làm vậy là để cho hồn của họ không tan biến đi theo sự dịch chuyển của không gian và thời gian. Chắc hẳn các bạn chưa quên được cái chi tiết đó là con người ta có ba hồn bẩy vía, và khi chết đi, cái bẩy phần vía trước kia bảo vệ hồn khỏi bị tan biến hay như xâm hại bị mắc kẹt lại tại cái xác và chỉ còn có oan hồn là rời đi. Dựa trên định nghĩa này, thì chúng ta dễ dàng đoán ra rằng linh hồn chắc chắn sẽ rất yếu đuối và dễ bị tổn thương đúng không nào? Chính với những lí do trên mà linh hồn sau khi bước qua thế giới bên kia thì việc đầu tiên mà họ phải làm đó là đắm mình và thưởng thức bạch thủy vân. Hậu quả của việc uống, hít, và tắm trong bạch thủy vân chính là lý do vì sao mà ta thường nhìn thấy oan hồn dưới dạng mờ ảo (tựa như khói của bạch thủy vân), không hề có bóng và đôi khi nhìn xuyên qua được (chính là nhờ vào sự tinh khiết của bạch thủy vân), và những oan hồn này đa phần đều lướt đi trên không (tựa như sự trôi chảy của bạch thủy vân vậy).
Đó là công dụng với người đã chết, với linh hồn, vậy còn công dụng của nó với những người sống thì sao? Trên thực tế thì chưa hề có một nghiên cứu hay như có một sách tâm linh nào đả động mà nhắc tới công dụng của bạch thủy vân với người sống cả. Chỉ có những giả thiết của những người nghiên cứu tâm linh hay như những kẻ mê tin đó là bất kể một kẻ nào, phàm là người sống, chỉ cần hít được cái làn khói trắng đó vào người. Ngay lập tức, cơ thể của kẻ đó sẽ như vượt qua được giới hạn của tam giới, và trở nên uyển chuyển, khiến cho hắn có thể đi tới bất cứ một thế giới nào hắn muốn, cho dù có là trên trời hay dưới đất, cõi tiên hay cõi âm, thiên đàng hay địa ngục, và thậm chí là cả thế giới của quỷ. Mặc dù cho có biết rằng công dụng của bạch thủy vân chỉ là tự con người gây dựng lên, nhưng bất kể những kẻ nào đã nghiên cứu về tâm linh mà biết đến nó đều tìm mọi cách để bước qua thế giới bên kia mà mang về cho bằng được cái thứ nước thần, cái thứ nước giúp cho người sống có thể coi như đứng ngang hàng với tiên phật. Tuy nhiên, thử hỏi đã có kẻ nào lên đường đi tìm bạch thủy vân mà còn có thể trở lại để mà kể về cái cuộc hành trình gian nan đó chứ? Nếu nói như trên thì chẳng lẽ bạch thủy vân không còn tồn tại ở đâu khác ngoại trừ bên kia của sự sống hay sao? Trên thực tế thì trong một số sách phật giáo có nhắc tới bạch thủy vân chính là công thức chính của canh bà Mạn (tại cầu Nại Hà, thứ canh mà làm cho con người ta quên đi mọi thứ ở kiếp trước, để vô tư bước qua kiếp sau). Theo như sách nói thì tất cả những kẻ nào đi luân hồi truyển thế đều phải uống cái thứ canh này thì mới có thể đi luân hồi được (vì bạch thủy vân giữ cho oan hồn khỏi bị tan biến khi đi qua mỗi cửa ngõ luân hồi). Biết là bạch thủy vân tồn tại ở dưới Âm Tào Địa Phủ, nhưng thử hỏi làm gì có kẻ nào to gan dám xuống đó mà cướp cơ chứ? (cứ cho là những kẻ đó có thể tìm đường xuống được). Bên cạnh đó, không một ai giám khẳng định chuyện gì sẽ xảy ra hay như tác dụng của canh bà Mạn đối với người sống (nên nhớ là bạch thủy vân chỉ là một phần nguyên liệu để làm nên canh bà Mạn).
Tôi cứ ngồi trên giường, trong bệnh viện để nghĩ ngợi về bạch thủy vân, về những gì tôi đã biết và đang ngấm ngầm theo đuổi. Nhiều khi tôi biết rất rõ rằng bạch thủy vân có lẽ chỉ là một thứ gì đó không có thật trên đời, thế nhưng với kinh nghiệm nghiên cứu tâm linh lâu năm, thêm vào đó là cái giác quan thứ sáu đặc biệt và niềm tin của tôi cùng với cái tính tò mò lại càng khiến tôi lao đầu vào những cuộc tìm kiếm điên rồ hơn nữa. Sau cái cú ngã trời giáng đó tôi được đưa ngay vô bệnh viện, họ nói rằng tôi chị bị rạn mấy cái xương, tĩnh dưỡng mấy tuần là sẽ khỏi. Thế nhưng mà điều còn đáng lo ngại hơn cả là có lẽ tôi đang gặp phải trục trặc lớn khi bên DDNQP đang truy tố tôi về việc đột nhập vào phạm vi cấm của ngành, bố mẹ tôi thì đang cuống cuồng lo chạy chọt cho tôi, nhưng coi bộ cũng khó khi mà đây là ban ngành an ninh đầu não của cả nước. Về phần tôi thì tôi không mấy lo lắm, vì dù cho là có trong bệnh viện, đang nằm trên giường này đây, và bên ngoài kia là một chiến sĩ ĐNQP canh gác tôi 24 trên 7 đi chăng nữa tôi cũng không ngại, có lẽ tôi chỉ cần xin gặp và nói chuyện với Hưng vài câu là sẽ ổn ngay thôi mà.
Tôi nằm trên giường thanh thản nghĩ lại về những địa điểm mà tôi mới ghé thắm, từ căn nhà bị ám, bệnh viện, lò mổ chó, và tòa chung cứ mang tên mười một kia nữa. Những gì mà tôi cảm nhận được có vẻ như là tôi càng ngày càng tới gần hơn được mục tiêu của tôi, và có lẽ là tôi đã rất gần với cái thế giới bên kia của sự sống rồi. Không biết từ lúc nào tôi lại nghĩ về Kiên Nát, và nghĩ về Huệ, cái vong nữ tại tòa chung cư số 11 kia. Không biết Huệ có còn nhớ tới tôi không? Không biết được rằng cô có cô đơn không? Mỗi lần cứ nghĩ nghĩ đến việc mà Huệ sẽ phải chịu cái quả báo bị săn lùng, bị cưỡиɠ ɧϊếp, bị ăn thịt tại tòa chung cư đó ngày ngày lại khiến cho hai mắt tôi cày xòe. Phải thú thực là đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại phải lòng Huệ, một người con gái không còn thuộc về cái thế giới này. Tôi tin chắc rằng không phải chỉ vì Huệ đã cứu tôi, hay như là cô đã tìm cách khiêu gợi tôi, mà đơn giản chỉ là cái giác quan thứ sáu của tôi đã lên tiếng, nó báo hiệu cho tôi rằng Huệ là một người con gái rất đặc biệt, và kể cả khi cô chỉ còn là một vong hồn, ở bên cạnh cô ta tôi vẫn có một cái cảm giác gì đó ấm áp, hạnh phúc lắm, dù chỉ là thầm kín sâu thẳm trong trái tim tôi thôi.
Ngay khi mà hai hàng lệ của tôi cuối cùng cũng tuôn rơi khi xót thương cho Huệ thì cánh cửa buồng tôi bật mở, một người con gái với quân phục đen và huy hiệu cờ đỏ sao vàng găm ở cổ áo bước vào. Tôi ngước mặt nhìn cô ta thì nhận ngay ra cô ta là thư kí hay như là cấp dưới của Hưng. Cánh cửa đóng lại sau lưng cô ta, thế rồi cô ta kéo cái ghế xuống ngồi bên cạnh tôi. Tôi nằm trên giường nhìn kĩ thì thấy khuôn mặt của cô ta tuy là có nét duyên dáng nhưng mà lại lạnh lùng vô cùng, tôi còn chưa kịp hỏi thì cô ta đã nói:
- Xin tự giới thiệu, tôi tên là Hằng, chỉ huy câp cao của biệt đội A1 thuộc ngành ĐNQP, tôi với anh đã từng gặp, anh còn nhớ tôi chứ?
Tôi đáp:
- Có ... có chứ, cô chính là người đã đưa tôi tới phòng hồ sơ lưu trữ.
Hằng đáp:
- Đúng, và anh có biết rằng anh đang bị truy tố về việc đột nhập vào khu cấm của ĐNQP không?
Tôi ấp úng đáp:
- Về việc này thì ...
Hằng nói tiếp:
- Mức án đối với tội danh đó là mười năm chứ không phải ít đâu.
"mười năm tù chỉ vì đột nhập vào một tòa nhà bỏ hoang?", tôi nghĩ thầm trong đầu, quả nhiên ĐNQP là bộ máy an ninh đầu nào của nhà nước có khác. Tôi nhìn Hằng không nói gì, có lẽ là tôi đợi xem cô ta đang có ý gì:
- Tôi tới đây chỉ để trực tiếp thông báo với cậu vậy thôi. Khi nào cậu hoàn toàn bình phục, thì lúc đó người của ĐNQP sẽ tới áp giải cậu đi.
Nói xong tới đây, Hằng đứng lên quay đầu tính bước đi thì tôi nói lớn:
- Khoan đã.
Hằng quay đầu nhìn tôi, tôi nói:
- Tôi muốn được nói chuyện với Hưng.
Ngay sau khi nghe tối nói câu đó, tôi có cảm giác như đôi mắt của Hằng long lanh lên, cô lắc đầu đáp:
- Điều đó cũng chỉ vô nghĩa thôi, bây giờ tôi đã thế chỗ Hưng, là chỉ huy đội A1.
Tôi nói giọng dọa nạt:
- Nhưng mà Hưng với cô là người tiếp tay cho tôi, chính hai người đã đưa tôi tài liệu mật. Nếu tôi mà bị sử phạt thì cả hai người cũng sẽ bị luyên lụy.
Hằng mỉm cười nói giọng đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
- Thì sao chứ? Theo cậu thì họ sẽ tin ai? Chỉ huy đội A1 của ĐNQP hay là một kẻ phạm tội?
Nghe thấy Hằng nhắc đến việc cô ta là đội trưởng đội A1 thì tôi càng tò mò và linh tính rằng có gì đó không hay đã xảy ra với Hưng. Chớt cái giác quan thứ sáu của tôi lại ra tín hiệu, dọc sống lưng tôi cảm thấy lạnh toát. Ngay khi Hằng quay đầu đi tôi hỏi:
- Hưng đâu rồi?
Hằng quay ngang đầu nhìn tôi nói:
- Hưng không còn làm việc cho ĐNQP nữa.
Bất chợt từ miệng tôi thốt ra một câu hỏi khác:
- Có phải cậu ta đã chết rồi không?
Hằng đứng sững người lại, cô ta như bất động khi nghe tôi hỏi câu hỏi đó. Hằng quay đầu lại nhìn tôi với đôi mắt thắm dò:
- Ai nói với cậu thế?
Vậy là rõ rồi, quả nhiên là Hưng đã gặp chuyện không hay. Tôi nhìn Hằng nói:
- Cô đừng quên rằng tôi là người cùng nghành với cậu ta trước đây, về vấn đề tâm linh học. Thêm vào đó, tôi còn có một khả năng đặc biệt đó là giác quan thứ sáu.
Hằng nhìn tôi nói:
- Rồi sao chứ? Cũng đâu có giải quyết được vấn đề gì đâu...
Nói đến đây thì thoảng trên khuôn mặt Hằng là một nét gì đó buồn vời vợi. Tôi để ý kĩ thì như nhận ra rằng không lẽ nào Hằng có tình cảm với Hưng. Tôi vội nói:
- Tôi tin rằng tôi sẽ có cách đưa Hưng về lại với cõi sống, chỉ cần cô bác bỏ tội trạng của tôi là được.
Hằng nhìn tôi mặt nghi ngờ:
- Làm sao mà tôi có thể tin cậu được?
Tôi mỉm cười tỏ vẻ mặt nguy hiểm nói:
- Nếu như tôi nói rằng tôi biết Hưng là một con người đặc biệt, thêm vào đó, cậu ta chính là người đã gây ra cái chết cho những tên tử tù thì cô nghĩ sao?
Hằng nghe tôi nói hết câu này thì cô ta quay người kéo ghế lại và ngồi xuống cạnh giường tôi nói:
- Cậu nói tiếp đi, tôi đang nghe đây.