Bánh Xe Nhân Quả

Quyển 2 - Chương 4: Đạo sĩ

Thời gian trôi qua thật mau, chẳng mấy chốc mà cậu bé Phúc ngày nào giờ đã trở thành một chàng thanh niên, còn cô nhóc Ân ngày nào cũng đã trở thành một thiếu nữ sinh đẹp. Và chắc chắn không cần phải nói thêm, thì các bạn cũng hiểu rằng đôi trai tài gái sắc này cũng đã yêu nhau rồi. Nhưng liệu chuyện tình yêu đó có thành không khi mà một người thì tột cùng cao sang, còn một kẻ thì vẫn trắng áo tay trơn? Thực ra mà nói thì ông phú ông cũng rất quý Phúc, vì cậu ta vốn thực thà, chăm làm và năng động, nên cũng đã có ý gả Ân cho Phúc rồi. Ôi cái thời kì đó mới tươi đẹp làm sao, cái thời kì mà con người ta chưa hề coi trọng hai chữ "tiền tài". Nói về phần bố mẹ Phúc, hai người cũng mừng cho con trai mình đã tìm được một ý chung nhân, và coi bộ cuộc đời của Phúc sẽ thay đổi từ đây, sẽ lật qua một trang sách mới tươm tất và sạch sẽ hơn.

Hôm nay là ngày hội lực sĩ tại làng Phù Đổng, mọi người dân trong lòng đến coi rất đông đúc, trong đó có cả gia đình của phú ông và gia đình Phúc. Các tiết mục được diễn ra khá suôn sẻ như chọi trâu, đấu vật, thể hiện sức mạnh, múa gậy v.v. Lúc này do chưa biết rõ ý định của phú ống ra sao, nên mỗi khi đi chơi, Phúc và Ân vẫn phải đứng cách xa nhau để chánh rèm pha, đồng thời cũng là để giữ thể diện cho phú ông đang ngồi với các bô lão và quan quân. Sau màn đấu vật là đến màn chọi trâu, những con trâu mộng to khỏe với cặp sừng sắc nhọn được mang ra để thi đấu. Người coi thì vô cùng phấn khởi và hồi họp khi xem hai chú trâu to khỏe cứ thế lao vào nhau.

Mọi người con đang đông đảo tập trung coi chọi trâu thì bất ngờ từ chuồng nhốt trâu chọi để chuẩn bị thi đấu gặp sự cố. Chẳng là không biết vì lí do gì, mà một con trâu chọi được mang tiếng là vô địch bỗng l*иg lộn lên mà húc văng chuồng lao ra. Con trâu điên này như hăng máu, nó lao thẳng về phía đám người coi, theo sau là tiếng người quản trâu hét lớn:

- Tránh ra mau! Trâu điên!

Nghe tiếng hô hoán, mọi người quay đầu lại thì thấy con trâu điên đang lao về phía họ. Mọi ngưới nháo nhác xô đẩy nhau chạy bán sống bán chết, nhưng thương thay lúc đó có mình Lạc Ân là liễu yếu đào tơ, cô bị mọi người xô ngã nằm dưới đất. Phía trước vẫn là con trâu điên đang lao tới ngày một gần hơn, chỉ riêng có mình Lạc Ân là chân đau không đứng dậy nổi, mặt cô tái mét nhìn con trâu tiến lại gần, "Không lẽ nào, đời mình đến đây là chấm dứt?", cô nghĩ thầm trong đầu. Phú ông đứng từ xa hét lớn:

- Con gái!

Thế nhưng ngay khi Lạc Ân nhắm mắt lại để chờ đợi cái cú húc chí mạng của con trâu thì bỗng bên tai cô không còn cái tiếng "rầm rầm" mà con trâu chọi đang lao tới nữa. Lạc Ân từ từ hé mắt ra coi, trước mặt cô là một người thanh niên đang đứng chặn đầu con trâu, hai tay cậu ta túm chặt lấy sừng nó mà ghì lại, đó không phải ai khác mà chính là Thiên Phúc. Tất thẩy mọi người trong làng, ai ai cũng đều trố mắt há mồm mà không thốt nổi nên lời. Trước mắt họ là cảnh tượng một người thanh niên bình thường đang dùng hai tay ghì đầu con trâu điên to khỏe lại. Thế rồi chỉ trong tích tắc, Thiên Phúc gồng người, cậu ta nhấc bổng con trâu lên bằng hai cặp sừng của nó và nện mạnh xuống mặt đất cái "rầm". Con trậu nằm im lìm dưới đất, thế rồi Phúc quay lại mỉm cười đưa hai tay đỡ Ân dậy, Ân nhìn Phúc mỉm cười âu yếm, thế rồi cô cũng đưa hai tay ra để Phúc kéo lên và dìu đi. Lúc này toàn thể dân làng mới reo hò và vỗ tay khen ngợi Phúc. Phú ông và mấy vị quan mới tiến tới, sau khí phú ông đưa Ân về thì vị quan tới dự hội mới hỏi:

- Cậu tên là gì?

Phúc cúi đầu đáp:

- Bẩm quan lớn con tên là, Thiên Phúc.

Vị quan này hỏi tiếp:

- Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?

Phúc đáp:

- Dạ, con mới mười bẩy ạ.

Vì quan này nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, tại sao mà một người còn trẻ như vậy lại có được thứ sức mạnh phi phàm cơ chứ? Vị quan này nhìn kĩ Phúc, thấy rằng cậu ta xuất thân là con nhà bần hàn, nhưng lời ăn tiếng nói lại lễ phép và gương mặt thì rất tuấn tú. Ngay lập tức, vị quan này liền ban thưởng hậu hĩnh cho Phúc và hứa rằng sẽ tâu chuyện này với đức vua và cậu sẽ được một chức tướng quân.

Tính ra thì Phúc đã cứu mạng Ân hai lần rồi, và có lẽ là sau cái lần thứ hai này thì phú ông chắc chắn đã có ý định sẽ gả Ân cho Phúc. Sau khi nhận ra được điều đó, cả hai người Phúc và Ân mừng rỡ khôn siết, thế là từ nay họ có thể cùng nhau đi chơi, và chính thức qua lại như một cặp tình nhân, mặc cho người trong làng vẫn còn có chút dèm pha khi mà hoàn cảnh của Phúc và Ân không cân xứng, nhưng cả hai cũng mặc, vì họ yêu nhau say đắm và chỉ mong đến được với nhau mà thôi. Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ trong vòng ba năm, cho đến đầu xuân năm đó. Theo như tục lệ của làng Phù Đổng ngày đó, cứ ngay khi đông vừa qua và xuân kéo tới thì những chủ đồn điền thường mời những cao nhân ở ẩn về để làm lễ cúng tế trời đất, cầu cho năm này mùa màng bội thu, gia đình hạnh phúc, và con cái có sức khỏe. Nghe đâu năm này nhà ông phú ông làm cái lễ cúng trời đất đầu xuân lớn lắm, chẳng là một phần ông cầu trời khấn phật cám ơn một năm qua suôn sẻ, đồng thời cũng là để cảm tạ trời đất đã cho ông tìm được một chàng rể quý. Người thầy mà người phú ông mời về giúp làm lễ là một người đạo sĩ ở ẩn trong hang núi tu luyện. Người đạo sĩ này râu tóc cho đến chân mày đều bạc trắng như tuyết, nghe đâu ông ta đã tới mấy trăm tuổi rồi. Sau khi đã làm lế cúng bái tạ ơn trời đất, phú ông với đạo sĩ mới ngồi ngoài hiên uống nước trà đàm đạo, phú ông mở lời:

- Thưa đạo sĩ, chẳng là hôm nay ngoài việc cúng kiến trời đất, tôi còn có chuyện muốn thưa với đạo sĩ.

Đạo sĩ này làm hớp trà, thế rồi ông ta vuốt râu nói:

- Ông cứ nói.

Phú ông mỉm cười đáp:

- Chả là con gái tôi đã đến tuổi lấy chồng, và tôi đã tìm được một người chồng cho nó. Tuy rằng người con trai này xuất thân khôgn được danh giá lắm. Nhưng cậu ta tướng mạo tuấn tú, biết lễ nghĩa, lại có sức mạnh phi thường. Chẳng hay đạo sĩ có thể coi giùm tôi coi ngày lành tháng tốt để làm đám hỷ cho chúng nó không ạ?

Đạo sĩ này vuốt râu nói:

- Một người thanh niên xuất thân không được danh giá, mà lại có lễ nghĩa và sức mạnh phi thường hay sao? Người này tôi chưa gặp qua bao giờ, liệu ông có thể gọi hai người ra cho tôi coi mặt được không.

Phú ông gật đầu, thế rồi ông ta sai người cho gọi cả Ân và Phúc tới. Ân và Phúc đứng trước mặt phú ông và đạo sĩ cúi đầu kính chào. Thế nhưng đạo sĩ này sau khi nhìn thấy Phúc thì mặt ông ta biến sắc. Thế rồi ông ta ra lệnh cho cả hai lui, sau khi Ân và Phúc đi khỏi, phú ông tò mò hỏi:

- Dạo sĩ, có gì không ổn nào?

Đạo sĩ lập tức ra lệnh cho phú ông theo mình vào buồng trong để nói chuyện. Sau khi đã khép cửa, phú ông mới quay lại hỏi:

- Đạo sĩ, có chuyện gì vậy?

Vị đạo sĩ này vuốt râu cười lớn nói:

- Đúng là ý trời, ý trời mà.

Thế rồi vị đạo sĩ này quay đầu lại nhìn phú ông vuốt râu mà hỏi:

- Ông có biết người con trai đó là con ai không?

Phú ông gãi đầu mặt đờ ra, thế rồi ông ta đáp:

- Là con của hai gia đình nghèo nhất làng này.

Đạo sĩ lắc đầu nói:

- Không, cậu ta chính con trai của con Hắc Sửu Tinh, hay nói đúng ra, là đầu thai của đứa con đó đó.