Sáng sớm hôm đó, Ngọc Lam cùng với ông Halem và Liên thuê một chiếc xe taxi đi tới Phủ Lý để gặp cái người mà ông Halem hứa rằng Ngọc Lam sẽ rất bất ngờ. Chiếc taxi dừng trước cửa một tiệm làm tượng khá lớn trong vùng. Sau khi giả tiền taxi xong, Ngọc Lam và Liên như lạc vào khu sân trước của nhà, nơi bầy vô số các bức tượng thần thánh và thú. Ngọc Lam bước từng bước chậm rãi quanh cái sân trước, cô đưa mắt nhìn những bức tượng Quan Vũ đứng uy nghiêm lững lững, trong tay là thanh long đao. Thế rồi bên cạnh đó là những bức tượng Phật Tổ và tượng Quan Thế Âm Bồ Tát với dáng vẻ hiền từ thanh cao với khuông mặt vô cùng phúc hậu và sống động. Ngọc Lam dừng chân đứng trước một bức tượng kỳ lân bằng đá đen giáng vẻ oai nghiêm hùng dũng. Ngọc Lam đứng đó nhìn chằm chằm vô cái mặt của con kỳ lân này, "thật là sống động quá", Ngọc Lam nghĩ thầm trong đầu. Đứng trước con kỳ lân bằng đá đen này, cô ta có cảm giác như con kỳ lân có thể chồm lấy cô bất cừ lúc nào vậy. Ngọc Lam đưa tay lên vuốt ve đầu con kỳ lân này một cái cảm giác mát lạnh tỏa ra khắp tay cô. Thế rồi ngay khi cô ta đưa tay ngang qua hai cái lỗ mũi trâu của con kỳ lân này thì cô rụt tay lại vô người hoảng hốt. "Không thể nào...", Ngọc Lam đứng đó run rẩy đưa đôi mắt nhìn con kỳ lân này, rõ ràng lúc nãy khi cô đưa tay ra chạm vào cái lỗ mũi trâu của nó thì cô ta cảm nhận được một cái hơi thở nóng phả ra vào tay cô, cứ như thể là con kỳ lân còn đang sống và thở ra cái hơi thở tràn đầy sinh lực vậy. Ngọc Lam định đưa tay ra rờ lại mũi của con kì lân một lận nữa thì bất ngờ tiếng ông Halem gọi lớn:
- Ngọc Lam...
Ngọc Lam thoáng giật mình, cô rụt tay lại quay đầu trả lời và đi lại về phía cửa chính của tiệm.
Từ xa xa tiến lại vào gần thì Ngọc Lam có thể nhìn thấy ông Halem và Liên đang đứng đó nói chuyện với một người đàn ông trạc tuổi trung niên, tầm ngoài ba mươi. Ngọc Lam tiến tới, ông Halem quay qua nói:
- Giới thiệu với con, đây là chú Bảo Thạch.
Ngọc Lam ngoan ngoãn cúi đầu chào, chú Thạch cũng tươi cười chào cô, sau đó chú ta mời cả ba người vô nhà ngồi uống nước. Ngọc Lam ngồi ở cái bàn nước làm bằng đá, cô đưa mắt nhìn khắp tượng được bầy trong nhà, đủ các loài động vật trên đời, thật là đẹp quá. Thế rồi cô hướng mắt để ý tới bộ tượng mười hai con giáp làm bằng đá cẩm thạch xanh sáng bóng lung linh. Chú Thạch rót nước trà mời ba người, vừa rót chú vừa nói:
- Đây là cô bé mà thầy nói với tôi hay sao?
Ông Halem ngồi đó mỉm cười nói:
- Đúng vậy đó.
Chú Thạch đẩy ly nước trà cho từng người, thế rồi chú ta đẩy ly trà về phía Ngọc Lam mà nói:
- Cháu uống nước đi.
Ngọc Lam khẽ cúi đầu sau đó đưa hai tay đón lấy ly trà đó. Chú Thạch ngồi đó ngắm nhìn Ngọc Lam một hồi lâu, Ngọc Lam ngồi đó để ý thấy ánh mắt của chú Bảo Thạch cứ nhìn mình thì cũng có chút e ngại mà đỏ mặt. Chú Bảo Thạch thấy vậy mới chẹp miệng mà nói:
- Thật đúng là tuổi trẻ tài cao, quả nhiên là có thần sắc của thánh thần.
Ngọc Lam càng nghe chú Bảo Thạch nói càng cảm thấy lạ lẫm và không hiểu ý của chú ta là gì. Chú Bảo Thạch nói tiếp:
- Cháu cho chú coi thử chân thân của cháu được không?
Ngọc Lam nghe cái câu hỏi này của chú ta thì thấy lạ lắm, cô quay mặt qua bên phía ông Halem khẽ nhìn. Ông Halem dường như có thể cảm nhận được cái sự rụt rè của cô, ông ta nói:
- Con đừng lo, ở đây toàn người nhà, con cứ thể hiện đi.
Ngọc Lam vâng lời, thế rồi cô khẽ đưa tay phải lên mặt bàn ngửa ra. Chỉ trong nháy mát, trong lòng bàn tay của cô bỗng hiện ra một con chim vành khuyên lửa đỏ rực. Con chim vành khuyên này cứ nhảy nhót trong lòng bàn tay cô mà hót tiếng hót rứu rít. Liên nhìn con chim vành khuyên lửa trong tay cô thì thích thú lắm, còn chú Bảo Thạch thì trố mắt ra nhìn. Ngọc Lam để cho con chim vành khuyên nhảy nhót hót líu lo một lúc thì cô nắm chặt tay lại, ngay tức thì con chim vành khuyên lửa này tan biến. Chú Bảo Thạch ngồi đó vỗ tay khen:
- Quả đúng là hiện thân của hỏa phụng thiên, khá, khá lắm.
Ngọc Lam nhìn thấy cái vẻ mặt hồ hứng phấn khởi đó của chú Bảo Thạch thì cô cũng không nhịn được cười. Thế rồi cô hỏi:
- Chú đã biết cháu là hiện thân của hỏa phụng thiên, vậy cháu tin rằng chú cũng phải có phép thuật, chú có thể cho cháu coi được không?
Chú Bảo Thạch nhìn Ngọc Lam mỉm cười nói:
- Cháu quả là có con mắt tinh đời ha.
Thế rồi chú Bảo Thạch quay mặt về phía bộ tượng mười hai con giáp đang để trên kệ chỉ tay mà nói:
- Trong bộ tượng kia, cháu thích con nào nhất?
Ngọc Lam nhìn một lúc, thế rồi cô chỉ tay nói:
- Cháu thích dần.
Chú Bảo Thạch đứng dậy lấy tượng hình còn hổ đang trèo núi ra để lên bàn nước. Ngọc Lam bây giờ mới có cơ hội nhìn gần, bức tượng dần bé bằng lòng bàn tay này được trạm khắc đẹp quá, rất có hồn. Chú Bảo Thạch nói:
- Cháu nhìn kí nhé.
Nói xong chú ta úp hai tay lên bức tượng dần mấy giây, sau đó thả tay ra. Ngọc Lam ngồi đó nhìn bức tượng chắm chú, lúc đầu thì cô không thấy có gì thay đổi. Bất ngờ, mắt Ngọc Lam như sáng lên khi cô có cảm nhận như cô nhìn thấy hai mắt con hổ này chớp lia lịa. Thế rồi chỉ mấy giây sau, một lọat tiếng "răng rắc" nứt đá vang lên. Con cọp đá cẩm thạch xanh bỗng quẫy mình nhẩy khỏi chân núi mà đi lòng vòng trên mặt bàn trước sự ngạc nhiên và tràn đầy kinh hãi của Ngọc Lam.
Con con cọp đá này cứ đi vòng quanh trên mặt bàn, thi thoảng nó lại gầm lên những tiếng gầm tí hon nhìn rất đáng yêu. Ông Halem ngồi bên lúc này mới nói:
- Giới thiệu với con, chú Bảo Thạch đây là hiện thân của quy thạch thổ.
Ngọc Lam quay đầu ra nhìn ông Halem với ánh mắt ngạc nhiên, hóa ra cái người mà ông Halem muốn cho cô gặp mặt lại là một trong tứ thánh, thổ thánh. Nếu đúng như những gì ông Halem nói, thì thổ thánh là người có sức mạnh của đất. Bất kề vùng đất nào mà được ông ta đặt chân lên hay làm phép thì ngay lập tức mảnh đất đó sẽ trở nên mầu mỡ và vững chắc. Điều đặc biệt hơn nữa, tất cả những thú vật được làm nên từ đất nung hay như đá thì thổ thánh có thể hóa cho chúng sống dậy và di chuyển y như là những sinh vật sống thiệt vậy. Ngoài ra, thổ thần còn có một con thú cưng nữa đó chính là thổ quy, một con rùa đất với cái đầu dài y như con rắn mà chúng ta vẫn thấy ngày nay ở các bức tranh treo tường trong bộ tứ linh. Sau khi Ngọc Lam và chú Bảo Thạch biết được chân thân của nhau thì hai người mừng rỡ lắm, nói chuyện với nhau thoải mái và cởi mở hơn hẳn, cứ như thể là người một nhà vậy. Ngồi tâm sự được một lúc, ông Halem mới nói tren vào:
- Ngọc Lam con, con hãy nói với chú Bảo Thạch về vấn đề tượng đi?
Chú Thạch có hơi lạ lẫm nhìn Ngọc Lam, bản thân cô lúc này mới như nhớ ra việc đặt mua tượng. Cô thổ lộ luôn:
- Chú à, chẳng là nhà con mới mở một cái điện. Mà như chú biết đấy, chân thân con là hỏa phụng thiên. Nay con muốn đặt một số pho tượng về hòa thẩn và chư phật, liệu chú có thể giúp con không?
Chú Bảo Thạch mỉm cười đáp:
- Con khỏi lo, chú sẽ làm cho con một bộ tượng phật, tượng hỏa thần và một số vị thần mặt đỏ khác để con thờ phụng. Ngoài ra chú sẽ khuyến mại cho con thêm bốn con kì lân nữa để trấn điện được không?
Ngọc Lam mỉm cười đáp:
- Vậy thì được quá ạ ... nhưng mà có đắt tiền không chú?
Nghe Ngọc Lam hỏi câu này, tức thì cả ông Halem và chú Thạch phải phì cười, chú ta nói:
- Con yêm tâm, dù gì cũng là chỗ quen biết. Thêm vào nữa cái việc mà chú làm tượng này cũng là do ông trời ban cho, nên tuyệt đối không hám lời, chú sẽ cho con biết giá cả, còn việc thanh toán, con giả dần dần cũng được mà.
Ngọc Lam ngượng đỏ mặt, cô ta gãi tai cám ơn chú Thạch rối rít. Thế rồi chú Thạch quay ra hỏi Ngọc Lam:
- Thế ông Halem đã đưa con đi gặp Long và cô Hoa?
Ngọc Lam nghe thấy tên hai người này lạ lẫm quá mới quay ra nhìn ông Halem, bất ngờ ông Halem hằn giọng, thế rồi ông nói vẻ mặt nghiêm nghị:
- Có duyên tạo ngộ, chắc chắn sẽ gặp, nhưng còn một vấn đề quan trọng hơn nữa.
Cả chú Thạch và Ngọc Lam nghe thấy điệu bộ của ông Halem thì hai người như tắt hẳn niềm vui. Ông Halem nói tiếp:
- Nhà của Ngọc Lam đang gặp đại họa, hôm nay tôi đích thân dẫn cháu nó tới đây là muốn xin cậu mấy bức tượng binh lính nhà Trần về để trấn nhà cho Ngọc Lam.
Ngọc Lam nghe đến đây thì cô bất ngờ lắm, "không lẽ nào ông Halem cũng biết được việc nhà cô sẽ gặp ba cái đại họa?" Ngọc Lam thầm nghĩ. Về phần chú Thạch, nghe thấy ông Halem nhắc tới việc xin tượng binh lính nhà Trần thì chú ta có hơi sợ hãi mà lấm tấm mồ hôi trên trán, da gà ở hai cánh tay chú như từ từ dựng đứng. Chú ta có phần sợ hãi cũng đúng thôi, vì tượng ai chứ riêng tượng binh lính nhà Trần là rất thiêng, từ xưa đã từng có những câu truyện nói về việc nhà Trần chống trọi lại với quỷ dữ, cho dù thời đài nhà Trần đã qua, tuy nhiên vong linh của binh lính, tướng lãnh hay như vua chúa đời Trần vẫn còn sống mãi và nghe đâu họ vẫn đang chiến đấu với quỷ dữ ở một thế giới nào đó. Chú Thạch nói giọng có hơi e ngại:
- Tôi hỏi cái này thầy đừng nghĩ tôi gì, nhưng nhà cháu nó gặp vấn đề gì mà phải cần tới tận binh lính nhàTrần để iểm nhà?
Ông Halem nói:
- Nếu tôi đã mạn phép xin cậu tượng binh lính nhà Trần, thì chắc hẳn cậu cũng phải hiểu nhà của Ngọc Lam đang đối đầu với ai rồi chứ?
Chú Bảo Thạch thở dài đáp:
- Thôi được rồi thầy và mọi người đi theo tôi.
Nói rồi chú Bảo Thách đứng dậy đưa cả hai người đi xuống một căn hầm ở dưới đất đằng ngoài sân sau.
Vừa đặt chân xuông đấy, Ngọc Lam dường như có thể cảm nhận thấy nhiệt độ giảm đột ngột khiến cho cô lạnh run người. Chú Bảo Thạch với tay bật công tắc đèn, ngay lập tức hiện ra là cỡ tầm mười bức tượng cao được phủ vải cẩn thận ở dưới hầm. Chú Thạch tiến tới một bức tượng, chú ta chắp tay lạy, sau đó thay vì giật mạnh tấm vài che trên tượng, chú ta từ từ dùng hai tay kéo nhẹ tấm vải xuống, để lộ ra bức tượng một dũng sĩ thời nhà Trần trên mình là bộ áo giáp uy nghiêm, bên hông đeo gươm dài và tay thì lăm lăm ngọn giáo. Ngọc Lam nhìn bức tượng này mà cô như bị hớp hồn, thật là hùng dũng, thật là oai nghiêm quá. Chú Bảo Thạch quay ra nhìn Ngọc Lam, ông Halem và Liên nói:
- Đây là tượng của cảnh vệ nhà Trần, thầy tính coi nhà Ngọc Lam cần bao nhiều lính?
Ông Halem đưa tay lên bấm một lúc, thế rồi ông nói:
- Năm tượng là đủ rồi.
Chú Bảo Thạch hỏi tiếp:
- Bao giờ thì chuyển đến nhà?
Ông Halem nói luôn:
- Tối nay luôn đi.
Cả Ngọc Lam và chú Thạch nghe thấy ông Halem nói vậy thì hết cả hồn, "Không lẽ nào tối nay nhà mình gặp đại họa?", Ngọc Lam nghĩ thầm. Chú Thạch nói:
- Nhưng giờ đã đầu chiều rồi, sợ phải đêm mới đến được.
Ông Halem nói:
- Cứu người là quan trọng, mong cậu cố giùm.
Ngọc Lam càng nghe ông Halem nói thì càng sợ hãi và lo lắng hơn. Sau khi xin địa chỉ nhà của Ngọc Lam xong, chú Thạch tức tốc gọi cho thằng con mình để đánh xe về trở tượng đi, còn ba người Ngọc Lam, ông Halem và Liên thì cáo biệt và lên taxi ra về. Trên xe Ngọc Lam lo lắng lắm, cô gặng hỏi ông Halem:
- Ông ơi, liệu nhà con đêm nay sẽ gặp tai họa ra sao ạ?
Ông Halem lần tay nắm chắc lấy tay Ngọc Lam, ông nói:
- Con nghe ta nói, đây là cái nghiệp mà nhà con phải trải qua. Đừng nói bố mẹ con trốn đi hay đánh động gì cho nhà con biết. Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, con sẽ lo được mà, nên nhớ con là hỏa phụng thiên.
Ngọc Lam nghe ông Halem nói vậy, cô vẫn còn lắp bắp:
- Nhưng ... nhưng mà ...
Ông Halem nắm chặt lấy tay Ngọc Lam nói giọng cương quyết:
- Nghe lời ta, hãy để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, nếu con còn muốn cả nhà con sống sót hiểu chưa!
Ngọc Lam cúi đầu khẽ nói:
- Dạ.
Tối hôm đó, cả nhà Ngọc Lam đang ngồi ăn cơm ngon lành, chỉ riêng có Ngọc Lam là cứ bồn chồn trong lòng ăn cơm không vô. Mẹ cô nhìn thấy con gái mình vẻ mặt thất thần thì bác ta hỏi:
- Con làm sao thế?
Ngọc Lam thấy mẹ mình như để ý cô mới giả vờ cười nói:
- Dạ con không sao ạ.
Thế rồi cô giả vờ lùa cơm ăn. Bố Ngọc Lam lúc này mới nói:
- Bố và mẹ đã bàn nhau, thấy con giỏi về thiết kế quần áo và may vá, nên bố mẹ tính mở cho con một cửa hàng quần áo, con đồng ý không?
Ngọc Lam nghe đến đây thì nói:
- Dạ, nhưng bố mẹ có tiền không ạ? Mở cửa hàng quần áo bây giờ đắt lắm.
Mẹ Ngọc Lam nói:
- Mẹ có người quen cho thuê cửa hàng giá rẻ ở phố Hội Vũ, có gì bố mẹ sẽ vay tiền mở cho con.
Ngọc Lam nghe đến đây, cô cúi đầu nước mắt lưng tròng cảm động nói:
- Con cám ơn bố mẹ.
Lúc này chú ba của Ngọc Lam mới đi làm về vừa rẽ vô đến cái ngõ thì bất ngờ từ đằng sau là độ năm chiếc xe Sh đi sát vào chú ta. Một thanh niên trọc đầu chỉ tay nói:
- Thằng này là người nhà nó.
Vừa nói dứt câu, chú hai của Ngọc Lam chưa hiểu gì thì một chiếc Sh khác chạy lên ngang hàng, tên này rút từ trong báo quận ra một con phóng dài, ở trên có khắc sơn đen nét vẽ loằng ngoằng. Tên đầu trọc này chém mạnh khiến chú hai đứt luôn cánh tay phải, cả người và xe đổ ra mặt đất. Chú hai chưa kịp kêu lên thì hai chiếc xe Sh đi ngang hàng dừng lại, hai tên đằng sau bước xuống rút phóng chém lia lịa vào người chú, chẳng mấy chốc mà chú hai của Ngọc Lam đã chết ngay tại chỗ. Người dân trong ngõ thấy vậy thì sợ hãi chạy nép vô nhà. Xử xong chú hai, hai tên này lại leo lên xe và hai chiếc Sh lại nối đuôi ba chiếc xe Sh khác tiến thẳng tới nhà Ngọc Lam. Năm chiếc Sh thì dừng lại trước cửa, năm tên ngồi sau, mỗi thằng một con phóng hùng hộ lao thẳng vào sân, sau đó năm chiếc xe Sh vọt đi luôn. Chú ba đang đứng ngoài sân thấy mấy thằng đầu trọc lao vào sân hùng hổ tay cầm dao thì chú đã có thoáng chột dạ. Ai ngờ chúng nó vừa tới chỗ chú ba chưa nói chưa rằng nó chém cho chú ba một nhát ngang người. Máu chảy đầm đìa, chú ba gặng chạy lao thẳng vào nhà của Ngọc Lam. Cả nhà Ngọc Lam thấy chú ba lao vào nhà, trên người là máu me be bét thì hốt hoảng vô cùng. Cả bọn năm thằng sộc vào nhà, bố Ngọc Lam đỡ người em mình, bác ta nhìn bọn này thì như nhận ra ngay, bác ta hét lớn:
- Tôi đã giả hết nợ nần, các người còn muốn gì?!
Một tên giơ phóng lên hét lớn:
- Đây không còn là vấn đề tiền nong nữa rồi!
Nói rồi hắn chém mạnh một phát khiến cho bố của Ngọc Lam đang đỡ chú ba không kịp né nên nhát dao đó chém mạnh vào tay bố của cô và vào người chú ba. Cả bốn tên kia nhất lọat lao vào định lùa cả hai mẹ con Ngọc Lam thì cô nghiến răng vung tay mạnh. Một con chim lửa vυ't xuất hiện hất văng cả bốn thằng ra sân ngã lăn cu đơ. Thằng chém bố Ngọc Lam lúc này mới quay lại nói:
- Hóa ra là máy.
Thế rồi hắn cầm dao lao tới, nào ngờ con cọp lửa ở đâu hiện ra chồm lấy tên này lôi hắn ra sân. Thằng này cứ thế cố chống cự với con cọp lửa, mấy thằng đàn em lúc này mới hấp tấp dứng dậy, chúng cầm dao chém mạnh vào thân con cọp lửa. Con cọp lửa như bị chém làm cho đau đớn, tức thì nó cũng buông thằng này ra. Chả mấy chốc mà cả năm thằng cầm phóng đã quây lấy con cọp lửa. Bố mẹ Ngọc Lam đứng đó nhìn thì tuyệt đối không thấy con cọp lửa, chỉ thấy năm thằng đang đứng quây vòng tròn. Tức thì Bố Ngọc lam quát:
- Còn không mau gọi công an!
Tức thì mẹ Ngọc lam lao ra bàn điện thoại, còn bố Ngọc Lam dù bị chém vẫn cố đỡ lấy chú ba. Ngọc Lam đứng đó nhìn cảnh con cọp lửa thì cô e ngại rằng nó sẽ lâm nguy. Tức thì cô đưa hai tay ra trước mặt, Ngọc Lam nghiến răng vận lực, hai mắt cô bỗng bốc lửa, cả hai tay cũng ngùn ngụt lửa đỏ. Hai cọp lửa khác hiện ra lao vào giải cứu cho con cọp kia. Ngọc Lan đứng đó hét lớn:
- Lũ chúng mày sẽ chết ở đây!
Tức thì cả sân nhà Ngọc Lam diễn ra cảnh tượng hỗn loạn mà chỉ có cô nhìn được, ba con cọp lửa quần nhau với năm thằng đầu gấu. Bọn đầu gấu này bây giờ toàn thân, ngay cả vùng mặt gân đen nổi lên chi chit. Chúng nó cầm phóng chém mạnh vào mặt mấy con cọp lửa, còn mấy con cọp này thì hết lấy chân tát vào người xong lại chồm lên chúng.
Đang lúc gay cấn, một thằng đầu trọc như nhận ra Ngọc Lam đứng đó điều khiển mấy con cọp lửa thì nó lao tới cầm phóng chém ngang người cô. May mà Ngọc Lam dùng hai tay bốc lửa đỡ kịp lưỡi phóng. Ngọc Lam gồng mình, lưỡi phóng sắc cửa vô tay cô khiến cho máu chảy ra. Bây giờ thì Ngọc Lam đã nhìn rõ mặt tên đầu gấu này, gân đen không chỉ nổi khắp cổ và mặt, mà trong lòng trắng của hắn cũng có gân đen, nhìn thật đáng sợ. Tên đầu gấu này giằng lưỡi phóng ra thì Ngọc Lam cũng ngã xuống đất. Ngay khi cô vừa ngã, phượng hoàng lửa hiện ra dùng hai cánh che lấy thân cô, tên đầu trọc kia thì mặc sức chém vào hai cánh của con phượng hoàng lửa khiến cho lửa bắn văng ra tung tóe. Ngọc Lam nhìn sắc mặc của con phụng hoàng lửa thì cô biết nó đau đơn đớn lắm, nhưng vẫn nhất quyết không buông cánh ra mà quyết bảo vệ cho cô. Ngay trong khi tình thế nguy ngập, bất ngờ bên tai Ngọc Lam là tiếng rầm rầm đến rung cả mặt đất. Thế rồi một tiếng xé gió "vυ't" phát ra, chỉ trong tích tắc, một chiếc giáo bằng đồng đen đã đâm xuyên người tên đầu trọc. từ chỗ vết thương máu đen rỉ ra, thế rồi hắn đổ gục người xuống đất. Ngọc Lam hướng mắt ra ngoài cửa thì cô kinh hãi hơn nữa, đứng ở cửa nhà Ngọc Lam chính là nắm bức tượng lính cảnh vệ đời Trần bằng đồng đen đang cử động y như người sống vậy.