Ngọc Lam trong cơn hôn mê đó thì cô như mơ một giấc mơ ngắn ngủi. Trong cái cơn ác mộng ngắn ngủi đó, Ngọc Lam thấy mình trần trụi không một mảnh vải che thân. Cô ngồi thu chân vào lòng, xung quanh là một màn đêm đen tối bao quanh lấy cô, không hiểu nhiệt độ lạnh thực sự hay chính cái cảnh tượng xung quánh đó tạo cho Ngọc Lam có một cái cảm giác lạnh lẽo đến vô cùng. Ngọc Lam cứ ngồi dó, trong đầu cô hiện giờ hoàn toàn trống không, không một chút mảy may suy nghĩ. Ngọc Lam cứ ngồi đó lặng im, cô đưa mắt nhìn xoáy vào màn đêm đen tối vô tận tứ phía, Ngọc Lam thậm chí còn không biết rằng mình đang chờ đợi hay là ngóng trông, thậm chí là tìm kiếm một cái gì. Cô chỉ lặng lẽ ngồi đó mà đưa đôi mắt đơn độc nhìn tứ phía vô vọng. Bất thình lình trong cái khoảng không gian lạnh lẽo cô độc đó, Ngọc Lam dường như có thể cảm nhận được có một chút hơi ấm len lỏi, ngay tức thì, từ phía xa xăm kia, cô nhìn thấy một đốm sáng lắm. Ngọc Lam như rướn thẳng người, cô mở to mắt nhìn, cái đốm sáng đó như tiến lại gần hơn tới phía cô, chẳng bao lâu, Ngọc Lam có thể nhìn rõ đó là một con chim lửa, hay đúng hơn là, một con phượng hoàng lửa to đùng. Con phượng hoàng lửa này từ từ hạ cánh xuống trước mặt Ngọc Lam, nó tiến từng bước chậm rãi, giáng vẻ uy nghiêm tới trước mặt cô. Ngọc Lam vẫn ngồi im ở đó mà đưa đôi mắt vô vọng lên nhìn con chim phượng hoàng lửa này. Như một bản năng chợt có, Ngọc Lam đứng dậy, dường như cô bị cái hơi nóng đang tỏa ra từ người con chim này quyến rũ. Ngọc Lam đứng thẳng người, cô tiến tới đưa tay lên vuốt ve chạm vào đầu con chim phượng hoàng lửa. Con chim này có vẻ như đã thân quen với cô lắm rồi, nó không ngần ngại cúi mỏ đưa đầu ra cho cô vuôt ve. Bàn tay của Ngọc Lam cứ thế mà xoa lên đầu con chim này, cái hơi nóng từ cơ thể của nó như tiếp thêm cho Ngọc Lam sức mạnh vậy. Bất ngờ, Ngọc Lam rang hai tay ôm lấy con chim vào lòng, mặc cho cơ thể của cô đang không có một mảnh vải che thân, chẳng lẽ Ngọc Lam không sợ cái ngọn lửa ngùn ngụt từ cơ thể con phượng hoàng thiêu đốt cô hay sao?
Con phượng hoàng được Ngọc Lam ôm vào lòng, tức thì nó cũng rang rộng đôi cánh mà ôm lắy Ngọc Lam. Chỉ trong có vài giây, khi con chim phượng hoàng này mở rộng đôi cánh ra, Ngọc Lam có hơi bất ngờ khi mà ngọn lửa đã lan từ cánh chim của nó sang toàn thân thể của cô. Ngọn lửa đó bám lấy thân thể của Ngọc Lam được một chút, tức thì một bộ quần áo dài Việt Nam hiện ra trên cơ thể cô. Một chiếc áo dài đỏ vải nhung với những hoa văn vàng hình bông sen rất đẹp, kèm theo đó là một chiếc quần dài mầu vàng và một đôi hài mầu vàng óng ánh. Ngọc Lam đứng đó ngắm nhìn bộ quàn áo mới hiện ra mà mình đang mặc đẹp tuyệt trần. Một lúc sau từ xa xa, một đốm sáng khác lại tiến tới, Ngọc Lam nhìn về phía đó thì nhận ra đó mà một con cọp lửa. Con cọp này tiến tới trước mặt Ngọc Lam, sau đó nó quỳ xuống hai chi trước cúi đầu như thể để được cô vuốt ve vậy. Ngọc Lam mỉm cười, cô ngồi xổm xuống vuốt ve tấm lông lửa mượt mà trên đầu con cọp này. Bất ngờ trong không gian vang vọng tiếng gọi tên Ngọc Lam, cả con chim phượng hoàng và con cọp như bị làm hoảng sợ lắm mà chũng bống chốc chạy đi mất hút vào màn đêm bỏ mặc một mình Ngọc Lam đứng đó bơ vơ.
Ngọc Lam từ từ mở mặt, cô nhìn thấy mọi vật đã chở lại như bình thường, Ngọc Lam đang nằm ngay giữa sân trước của gian chính của Văn Miếu Quốc Tử Giám. Đứng bên cạnh còn có ông Halem đang đỡ đầu của cô dậy, bên cạnh là Vạn Liên. Ông Halem thấy Ngọc Lam đã tỉnh dậy thì ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, thế rồi ông ta nói:
- May quá con tỉnh lại rồi ...
Ngọc Lam từ từ ngồi dậy, thế nhưng mà những hình ảnh mà cô đã nhìn thấy trong cái giấc mơ ngắn ngủi của mình thì vẫn cứ hiện diện trong đầu. Ngọc Lam ngửng mặt nhìn quanh, cô có hơi rùng mình khi mà giờ đây quanh Văn Miếu là rất đông binh lính mặc áo giáp, tay kiếm tay giáo nhìn rất oai nghiêm. Ngọc Lam còn đang ngồi đó đờ đẫn ra, thì ông Halem đã vội đỡ cô đứng dậy và nói:
- Con mau theo ta.
Ngọc Lam nghe lời cũng từ từ đứng dậy, thế rồi cô cùng với Halem và Liên bước lại vào gian nhà chính của Văn Miếu quốc tử giám. Đập vào mắt Ngọc Lam không còn là một gian nhà tối mò mò nữa, mà giờ đây cả gian nhà chính bỗng sáng rực đèn lên, bên trong là bao nhiêu quan văn từ ngày xưa. Ngọc Lam ngước mắt nhìn lên cái bộ bàn ghế gỗ sơn son thiếc vàng kia là một người con gái khoác trên mình bộ quan phục rực rỡ lắm. Khuông mặt người phụ nữ này tuy là rất bình thường, nhưng khi Ngọc Lam nhìn vào thì cô lại khuôn mặt của người phụ nữ này toát lên một cái vẻ gì đó thanh tao, nhã nhặn, và trang nghiêm lắm.
Lần này không cần phải ông Halem nhắc, lập tức cả ba người cùng nhau quỳ xuống hô lớn:
- Thần, bái kiến nữ thần trí tuệ.
Nữ thần ngồi trên ghế sơn son thiếc vàng cầm cái quạt vải có chữ nho ở trên phe phẩy. Thể rồi nữ thần đưa quạt ra phía trước nói:
- Các khanh miễn lễ.
Cả ba người sau khi đứng lên, vị nữ thần này rời khỏi ghế, sau đó bà ta từ từ tiến tới bên cạnh Ngọc Lam, bên tay vẫn là cái quạt phe phẩy. Ngọc Lam bây giờ mới nhìn rõ thân hình của nữ thần trí tuệ, giáng người nhỏ bé thanh mảnh, mái tóc dài đen mượt óng ả buông dài từ trong cái mũ quan. Nữ thần trí tuệ nhìn Ngọc Lam một lúc thì bà ta mỉm cười, thế rồi bà ta đưa cái quạt vải lên che miệng mà nói:
- Khanh cảm thấy sao rồi?
Ngọc Lam còn đang ngơ ngàng khi mà cô nhìn vào cái khuôn mặt thanh tao đầy nghiêm trang đó. Liên đứng bên cạnh thấy Ngọc Lam cứ đờ ra thì cô vội ra hiệu bằng cách khẽ kéo áo Ngọc Lam. Ngọc Lam chợt rùng mình nhẹ như thể cô vừa thoát ra khỏi cái sự mệ hoặc của nữ thần trí tuệ vậy. Ngọc lam vội cúi người đáp:
- Dạ thưa con ổn ạ.
Nữ thần trí tuệ cười thành tiếng khe khẽ, cái tiếng cười vô cùng dễ thương. Nữ thần trí tuệ nói:
- Khanh không cần phải đa lễ đến vậy đâu.
Nói rồi nữ thần trí tuệ gập cái quạt lại, bà ta đặt hai bàn tay lên vai Ngọc Lam và nói:
- Ta biết khanh đang phải trải qua những gì, và những gì sắp đến cũng sẽ còn khó khăn gian khổ hơn gấp mười lần. Nhưng khanh hãy an lòng, ta tin rằng khanh sẽ vượt qua được tất cả, hãy tự tin lên nhé.
Ngọc Lam nghe tuy là không hiểu lắm nhưng cũng chỉ cúi đầu khẽ đáp:
- Dạ.
Nữ thần trí tuệ như đọc được ý nghĩ của Ngọc Lam, bà ta lên tiếng:
- Khanh hãy yên tâm, sức mạng của khanh đã được khai thông, bằng chứng chính là việc khanh nhìn thấy ta cũng như bao nhiêu quan văn và binh lính ở đây.
Thế rồi nữ thần trí tuệ buông tay ra khỏi vai Ngọc Lam và tiến tới bên cạnh cái bàn sơn son thiếc vàng. Ngọc Lam đứng đó thì cô có thể nhìn thấy tất cả mọi con mắt của quan văn và binh lính đang nhìn cô mỉm cười. Nữ thần trí tuệ đứng bên cạnh cái bàn sơn son thiếc vàng nói tiếp:
- Bây giờ ta sẽ tặng khanh một món quà cuối cùng.
Nói rồi nữ thần quay người đối mặt với Ngọc Lam, bà ta xòe cái quạt ra đưa lên che nửa mặt. Con mắt ở nửa mặt bên kia bỗng xuất hiện ra một tia sáng rọi thẳng vào chán Ngọc Lam. Ngọc Lam được tia sáng đó rọi vào người, dường như cô có thể cảm nhận được một luồng năng lượng ấm nóng tuôn chàn khắp cơ thể và tập trung ở tim mình. Khi đã truyền sức mạnh xong, Nữ thần trí tuệ hạ quạt xuống và nói:
- Việc ở đây đã xong, giờ khanh đã có sức mạnh, là hiện thân của hỏa phụng hoàng. Khanh hãy tự tìm hiểu và học cách sử dụng chúng, hãy đi đi. Hãy đi và chiến thắng nỗi lo lắng, chiến thắng con quỷ trong lòng khanh. Vì sau này khanh còn có một nhiệm vụ rất là lớn lao đó.
Ngọc Lam nghe những lời nói này của nữ thần trí tuệ thì cô như nhớ ra giấc mê về dì Vân. Ngọc Lam vội cúi người nói:
- Đa tạ nữ thần trí tuế.
Thế rồi cô quay đầu lao ngay ra ngoài cửa Văn Miếu Quốc Tử Giám. Ông Halem định tiến tới can ngăn thì bị nữ thần trí tuệ ra hiệu ngừng, ông Halem quay qua nhìn nữ thần trí tuệ hỏi:
- Tại ... tại sao nữ thần lại để cho cô ý làm vậy?
Nữ thần trí tuệ lại xòe cái quạt vải ra mà phe phẩy, bà ta đáp:
- Việc của khanh và ta đến đây là xong, phần còn lại hãy cứ để cho Nghiệp Chướng Quỷ Thần lo liệu nốt.
Ngọc Lam lao ngay ra ngoài cửa Quốc Tử Giám, cô nhìn quanh cái con đường vắng vẻ vào đêm này không một bóng người. Ngọc Lam đứng đó ngán ngẩm, chẳng qua là cô đang tìm coi coi có ông xe ôm nào không để phi ngay tới tiệm vải của dì vân, vì Ngọc Lam biết rằng tầm cuối tuần thì dì Vân thường ở lại khuya để khai kê sổ sách đồng thời là đích tay mình kiểm hàng và nhập luôn. Sau một hồi ngó nghiêng, thế rồi trong lòng Ngọc Lam dường như là không thể đợi được nữa, cuối cùng cô liều mình chạy bộ thật nhanh tới thẳng tiệm vải của dì vân. Vừa mới chạy được một đoạn, bất ngờ Ngọc Lam nghe tiếng con gì đó gầm gừ vang vọng và có một thứ ánh sáng gì đó soi rọi từ đằng sau. Ngọc Lam dừng chân quay đầu lại nhìn thì cô nhìn thấy một con cọp với thân hình rực lửa đang đuổi theo sau mình. Thôi đúng rồi, không còn lầm lẫn đi đâu được hết, đây chính là con cọp lửa mà Ngọc Lam đã nhìn thấy trong giấc mơ ngắn ngủi. Ngọc Lam quay hẳn người lại nhìn con cọp này, đồng thời cô đưa hai tay lên dụi mắt đi dụi mắt lại như để thử coi coi mình có nhìn nhầm hay không. Con cọp lửa này thấy Ngọc Lam đứng lại thì nó cũng từ từ tiến tới, thế rồi nó dụi cái đầu tực lửa của mình vào bụng của Ngọc Lam. Ngọc Lam đưa tay lên vuốt ve đầu con cọp lửa, vẫn cái hơm ấm đó, vẫn cái luồng sức mạnh đó đang từ từ truyền qua tay cô. Bất ngờ con cọp lửa này tiến lên ngang Ngọc Lam, thế rồi nó quay đầu qua gầm gừ như thể ra hiệu cho Ngọc Lam chèo lên người nó. Ngọc Lam như hiểu ý, thế là cô ngồi lên lưng con cọp lửa đó, hai tay cô vòng qua ôm chặt lấy cổ nó, thế rồi con cọp lửa này lao đi vun vυ't.
Quay trở lại tiệm vải của dì Vân, đúng như là những gì mà Ngọc Lam đã nghĩ, quả nhiên là di Vân vẫn có mặt ở tiệm vải, nhưng không phải là để thống kê sổ sách, mà đơn giản là dì ta cuối cùng cũng đã may được một bộ quần áo ngủ bằng vài đen vừa ý của mình. Dì Vân đang đứng trước gương ngắm nhìn bộ quấn áo ngủ vừa đen trên người, tại sao dì ta lại có thể khéo tay đến thế cơ chứ? Dì Vân thầm nghĩ. Thế rồi từ đằng sau dì Vân, người đàn bà ăn mày mặc bộ quần áo rách rưới, với cái nón lá tả tơi hôm nào đã đứng ngay sau lưng dì Vân. Có điều lạ là người đàn bà này không còn bước đi những bước chậm rãi, không còn cái dáng lưng còng nữa. Mà bà ta đã đứng thẳng người, hai tay đặt lên vai của dì Vân. Cái gương trước mặt dì Vân phản chiếu hình ảnh một gương mặt già nua da bọc xương, một cái mồm móm mém không răng đổ ngòm với đôi mắt đầy gân xanh với mạch máu nổi lên từ hai kẽ mắt. Bà lão này đưa hai đôi tay gầy gò nhìn như hai bàn tay của quỷ bấu chặt lấy vai dì Vân, con mắt bà ta lờ đờ đυ.c ngầu, thế rồi bà lão đưa cái miệng móm đỏ ngòm sát bên tai dì Vân mà nói:
- Con mặc đẹp lắm.
Dì Vân có lẽ bây giờ như người bị thôi miên, dì ta không có cảm thấy sợ hãi gì trước cái bà lão ăn mày này cả. Dì Vẫn đứng đó quay người ngắm nghía mình trong chiếc gương, thậm chí dì ta còn quay đầu nói:
- Bà có công nhận con may đẹp không? Mặc lên người cũng rất là đẹp đó.
Bà lão ăn mày đáp:
- Đúng ... con mặc rất đẹp.
Thế rồi bà lão ăn mày này từ từ buông tay ra khỏi vai dì Vân, bà ta từ từ lùi ra phía đằng sau và biến mất. Dì Vân không thèm bận tâm, vẫn đứng đó ngắm nhìn một lúc, thế rồi bất ngờ dì Vân có cái cảm giác như da thịt của mình bị thiêu đốt, cứ như thể cái bộ đồ mà dì ta đang mặc trên người tựa như là một bộ quần áo axit đang ăn mòn dần lớp da trên cơ thể dì Vân vậy. Dì Vân giãy giụa trước gương, dì ta dùng hai tay cố để xé bỏ cái áo và cái quần vải đen đó ra khỏi người mình. Thế nhưng không biết bộ quân áo này bị làm sao mà dai nhanh nhách, khiến cho dì Vân không thể tài nào xé được. cuối cùng dì Vân cứ thế mà gào thét trong đau đớn, còn bộ quần áo trong người dì ta thì ngày càn ăn mòn lớp da trên người dì Vân. Cuối cùng dì Vẫn cũng đã ngã vật ra mà lăn lộn trên mặt bàn gào thét trong đau đớn.
Ngọc Lam cưỡi cọp lao tới được đầu phố thì bên tai là vang vọng tiếng có người la hét, nhận ra đó là dì Vân, ngay lập tức Ngọc Lam lao xuống khỏi lưng con cọp, thế rồi cô ta lao vội tới phía cửa hàng vải của dì Vân nơi có chút ánh sáng lẻ lói. Ngọc Lam vừa lao tới cửa thì cô giật thót tim mà lùi lại, đứng chặn ngay trước cửa tiệm phía trong mà một con quỷ, trên đầu đội một cái nón rách nát, toàn thân mặc bộ áo nâu nhầu nhĩ. Con quỷ này toàn thân gầy còm chỉ có da bọc xương, hai con mắt đυ.c ngầu lờ đờ, hai bên khóe mắt là gân xanh nổi lên. Con quỷ này với hai tay ra tính vồ tới phía Ngọc Lam thì con cọp lửa từ đâu lao tới đè con quỷ dữ này ra mặt đường. Con quỷ này bị con cọp đề áp xát xuống đường thì sợ hãi kêu lên những tiếng kêu trói tai, thế nhưng con cọp lửa đã há miệng mà cắn ngang cổ nó, chỉ còn thấy hình bóng con quỷ này tan dần thành mây khỏi. Ngọc Lam đứng đó nhìn không chớp mắp, thế nhưng mà cái tiếng gào thét của dì Vân từ cửa hàng vọng ra yêu dần, nghĩ đến đây, vân vội lao người vào thẳng trong tiệm.
Cảnh tượng đập ngay vào mắt của Ngọc Lam là cảnh dì Vân đang nằm trên sàn nhà ngay giữa một đống máu, trong phòng cái làn khói do thịt của dì Vân bị thiêu đốt đang bốc lên nghi ngút. Ngọc Lam đứng đó nhìn dì Vân người thi thoảng có hơi co giật thì như quặn lòng lắm, bỗng nhiên trên mắt của cô hai dòng lệ tuôn rơi, thế rồi Vân ngồi gục xuống đỡ đầu dì Vân dậy mà nói giọng nghẹn ngào:
- Dì ... dì ơi ... con ... con xin lỗi ...
Dì Vân có lẽ là vẫn còn có một chút tỉnh táo, dì ta cố mỉm cười trong đau đớn, dì nói:
- Con ... con đến đấy à ...
Vừa nói dứt câu thì dì Vân đã chút hơi thở cuối, Ngọc Lam thấy vậy thì cô ta ôm chặt lấy đầu gì Vẫn mà hét lớn:
- Dì ơi!!! Dì không thể chết được!!! Con đã tới muộn rồi !!! Con ... Con xin lỗi.
Cứ thế, Ngọc Lam quỳ bên cảnh xác của dì Vân mà khóc lóc thảm thiết, chẳng mấy chốc mà cái tiếng khóc nức nở thảm thiết đó của Ngọc Lam đã thu hút người dân hiếu kì sống quanh đó.
Nhiều người dân bực tức không ngủ được, họ định lao vào trong chửi cho Ngọc Lam một trận, thế nhưng mà khi họ nhìn thấy cái cảnh tượng trước mắt thì họ lại hốt hoảng chạy ngay ra ngoài và gọi cho công an. Chỉ một lúc sau, một lọat xe 113 và xe cứu thương đã có mặt ở hiện trường, thậm chí là người nhà của Ngọc Lam cũng đã tới. Họ vô cùng sợ hãi khi nhìn vào hiện trường, vì họ không thể hiểu được nổi tại sao một người như Ngọc Lam lại có thể tạo ra một hiện trường vụ án kinh dị như vậy. Thêm vào đó, kể từ khi lực lượng chức năng có mặt tại hiện trường thì Ngọc Lam nhất quyết khăng khăng nói rằng mình không phải là hung thủ. Điều tra sơ bộ hiện trường cũng cho thấy rằng Ngọc Lam không phải là hung thủ, thêm vào đó có nhiều điều còn khá khuất tất nên vụ án này khó có thể mà làm rõ một sớm một chiều được. Hai vị thiếu tá công an có mặt tại hiện trường nhìn nhau ngán ngẩm, một người quay ra hỏi:
- Làm sao bây giờ ông?
Vị thiếu tá kia ngẫm nghĩ một lúc, thế rồi cậu ta chán trường rút điện thoại ra và nói:
- Tạm thời phong tỏa hiện trường vụ án, coi bộ lần này chúng ta phải gọi cho bên ĐBQP vào việc thôi.
Tại trụ sở chính của ĐNQP, Hằng hiện giờ đang ngồi tại văn phòng của đội trưởng đội A1, từ ngày Hưng mất, Hằng chính thức được bổ nhiệm lên làm đội trưởng đội A1, biệt đội sử lý thông tin của toàn ngành ĐNQP. Hằng đêm nay ngồi trực đêm lại thẫn thờ nhìn tấm ảnh ngành của Hưng để ở đầu bàn. Cô châm một điếu thuốc lên để ra trước ảnh Hưng, đồng thời cô cũng làm một điếu, không biết kể từ khi nào mà Hằng bắt đầu nghiện thuốc và rượu, không lẽ Hằng đâm ra như thế này tất cả đều là do Hưng mà ra hay thôi sao? Hằng dít thuốc phả khói, cô mỉm cười nhìn ảnh Hưng mà nói:
- Anh biết không? Thời anh và em, chúng ta đã là những chiến sĩ ĐNQP đầu tiên gia nhập hàng ngũ, chúng ta đã tự thề nguyện rằng sẽ đưa cái đất nước Việt Nam này trở nên an toàn và hùng mạnh hơn bao giờ hết. Anh em trong ngành hồi đó cũng đã noi theo tấm gương sáng của anh. Nhưng bây giờ thử hỏi xem? Em hỏi anh? Chúng ta chiến đấu vì cái gì? Chiến đấu cho ai? Khi mà bàn tay tham nhũng, chuyên chế đã tóm lấy được cả ĐNQP?
Nói đến đây chợt trên mắt Hằng lại tuôn rơi hai dòng lệ, thế nhưng mà cô vẫn bỏ mặc, cứ để cho nước mắt tuôn rơi trên má, Hằng ngồi đó dít thuốc thở dài nói:
- Trong ngành bây giờ còn mấy ai tâm huyết với ngành nữa đâu anh ... toàn bọn con ông cháu cha, toàn một lũ thối nát!
Nói rồi Hằng đập tay mạnh xuống bàn khiến cho điếu thuốc mà cô châm cho Hưng để trước ảnh phải lăn xuống đất.
Bất ngờ người thư kí của Hằng bước vào trên tay cầm một tập hồ sơ, cậu ta đứng ở cửa nghiêm người đưa tay lên chào Hằng theo quân lệnh và nói:
- Thưa chỉ huy!
Hằng dập điếu thuốc đưa tay lau vội đi hàng nước mắt và nói:
- Vào đi.
Chiến sĩ A1 trẻ tuổi này bước vào nhẹ nhàng đật tập hồ sơ trên bàn và nói:
- Vừa có tin từ phí công an cho biết trên đường Phùng Khắc Khoan vừa xảy ra một vụ việc mà bên công an cần bên ta chực tiệp can thiệp.
Hằng quay đầu đáp:
- cậu gọi xuống bộ phận vận chuyển điều ngay một xe trở tội đi nhé.
Chàng chiến sĩ trẻ này ngơ ngác hỏi:
- Sếp không coi qua hồ sơ ạ?
Hằng nặng giọng:
- Tôi nói thì đi làm đi.
Trước cái sự giận dữ vô lý đó của Hằng, thế nhưng mà chiến sĩ trẻ này vẫn tươi tỉnh, cậu ta đưa tay lên đầu đáp:
- Rõ.
Thế rồi cậu ta ra bàn làm việc của mình để liên lạc với phòng vận chuyển. Hằng đứng dậy đội cái mũ ngành mầu đen lên đầu, cô nhìn ảnh Hưng và nói:
- Anh hãy chúc em may mắn đi.
Nói rồi Hằng hôn nhẹ lên ngón tay cái của mình, cô ịn cái ngón tay đó lên môi Hưng trên ảnh, thế rồi cô tiến ra khỏi phòng.
Một lúc sau Hằng cùng một vài đồng trí bên A1 và B2 đã có mặt ở đó. Thông qua báo cao sơ bộ thì từ lúc bên lực lượng ban ngành chức năng tới nơi thì chỉ có một mình Ngọc Lam là có mặt tại hiện trường vụ án. Hằng sau khi coi qua hiện trường vụ án, thế rồi cô vòng qua coi thử Ngọc Lam đang ngồi đợi trên xe giam dữ. Hằng nhìn qua Ngọc Lam thì bỗng nhiên cô có cái cảm giác dì đó lạ lắm, một cái cảm giác thân thiện cứ như thể là Hưng đang đứng ngay trước mặt cô vậy. Nghĩ rằng đây là điềm báo và có gì đó không ổn đang diễn ra, Hằng lập tức ra lệnh cho bên công an đưa Ngọc Lam về thẳng trụ sở của ĐNQP để chính cô lấy cung, mặc cho bố mẹ của Ngọc Lam hết lời van xin, nhưng Ngọc Lam vẫn được đưa lên xe và trở về trụ sở của ĐNQP.