Tác giả: Meii
Chương 2: Phóng pheromone trêu chọc
——————————
Tin đồn về con trai út của nhà họ Giản rất đẹp quả nhiên không có sai, Giản Từ có lẽ được thừa hưởng hết nét đẹp của cả ba lẫn mẹ, càng lớn càng đẹp mắt, chỉ đáng tiếc lại là một Omega tàn tật yếu đuối.
Nhà họ Giản từ bao đời nay đều sinh ra những Alpha ưu tú, sự ra đời của Giản Từ chính là nỗi ô nhục của họ, Giản Duẫn - ba của Giản Từ bị người ta lôi ra bàn tán khiến ông ta cảm thấy mất mặt nên càng thêm căm ghét đứa con trai này, đối xử lạnh nhạt với cậu.
Cũng không bao lâu, phía nhà ngoại của Giản Từ biết được chuyện, vội đi đến nhà họ Giản đón cháu ngoại về nuôi dưỡng.
Hai ông bà chỉ có mỗi đứa con gái rượu, nay người cũng đã mất rồi, bọn họ tuyệt đối không để cháu ngoại của mình chịu uất ức nào, sẽ thay con gái chăm sóc cháu trai thật tốt. Dù đứa trẻ không có một cơ thể hoàn hảo, nhưng ông bà ngoại rất yêu thương Giản Từ, bảo bọc cậu như một búp bê sứ không hiểu thế sự, dành cho cậu những điều kiện sống tốt nhất, xa xỉ nhất. Ngay cả việc học hành cũng không giống những đứa trẻ bình thường, ông bà ngoại đặc biệt mời gia sư đến tận nhà dạy kèm. Vì thế, ánh mắt của Giản Từ luôn hồn nhiên, ngây thơ, như chưa từng bị thế giới vấy bẩn.
Nhưng Giản Từ 15 tuổi, đã mất đi ông bà ngoại, lại một lần nữa được đón về nhà họ Giản.
-
-
Giản Duẫn lạnh nhạt nhìn Giản Từ một cái, sau đó ông quay lại mỉm cười nhìn Diệp Quân Nhiêu giới thiệu hắn với tất cả những người có mặt trong phòng khách.
Thì ra ông ta là cha của thân xác này, cũng thật là…
Lạnh nhạt quá vậy!
——————————
Giản Từ cũng nhìn về phía Diệp Quân Nhiêu đánh giá.
Sơ mi trắng, quần tây đen. Vạt áo ghim vào trong quần, phác họ rõ thân hình săn chắc. Khuôn mặt đẹp trai như tạc tượng, toát lên sự nhã nhặn. Hắn đẹp, nhưng vẻ đẹp đó lại mang theo sự lạnh lẽo và bí ẩn.
Có lẽ cảm nhận được ai đó đang nhìn chằm chằm nên Diệp Quân Nhiêu hơi nghiêng đầu nhìn về hướng này, Giản Từ vội vàng né tránh nhìn đi nơi khác.
Nhưng hắn nào có buông tha mà đi về phía cậu.
Vì hắn cũng là Alpha nên khi đứng cạnh Giản Duẫn khiến hắn khó chịu muốn buồn nôn, hơn nữa người ông ta còn ám mùi Omega rẻ tiền càng làm hắn phát cáu hơn.
Ai mà ngờ hắn thấy được cái gì đây?
Cảm xúc thật khó tả, khi ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, hắn đối với Giản Từ có phản ứng.
Haha, thú vị thật!
Người đàn ông hơi cúi đầu, chạm vào mi mắt Giản Từ rồi trượt xuống má, bờ môi, nói rất nhỏ, chỉ đủ hai người nghe thấy:
- Thật xinh đẹp!
Vừa nói vừa cố tình phóng một lượng nhỏ pheromone trêu chọc cậu.
Đúng như dự đoán.
Cơ thể Giản Từ bất giác run lên, một mùi hương lạnh lẽo mang theo sự xâm lược xộc vào xoang mũi, chỉ một chút ít nhưng đã áp đảo toàn bộ giác quan của cậu, như muốn nghiền nát tất cả ý chí của cậu. Đôi mắt trong vắt trở nên mơ hồ, giống như bị ai đó bắt nạt sắp khóc đến nơi.
Toàn bộ biểu cảm của Giản Từ lúc này chỉ có Diệp Quân Nhiêu mới nhìn thấy, từ góc nhìn của mọi người chỉ thấy tấm lưng rộng của hắn che khuất cậu.
Giản Hướng là người nhạy cảm nhất, ngay lập tức phát giác có gì đó không đúng. Trong mắt của anh thì lại thấy hai người sáp lại gần nhau, chướng mắt thật đấy, anh lạnh lùng nói:
- Sao vậy?
Nghe được tiếng bước chân đang tiến về phía này, Giản Từ hoảng loạn bám lấy tay Diệp Quân Nhiêu, đáng thương ngước mắt cầu xin người đàn ông này giúp mình.
Cơ thể của cậu lạ lắm, cũng không biết diễn đạt thế nào, nhưng dáng vẻ hiện tại chắc rất thảm.
Cậu không muốn ai nhìn thấy bộ dạng này của cậu đâu.
Còn Diệp Quân Nhiêu thì hài lòng với phản ứng này của cậu, khóe miệng cong lên, quay lại nói:
- Không có gì? Tôi chỉ đang khen cậu ấy đáng yêu thôi.
- Ồ, là vậy sao?
- Ừ.
Giản Hướng vẫn không tin, lướt qua Diệp Quân Nhiêu, đi đến bên cạnh Giản Từ.
- Sao mặt em đỏ vậy, trong người không khỏe sao?
Không hiểu sao cơ thể lại bình thường trở lại, Giản Từ vội điều chỉnh lại cảm xúc.
Đây là anh trai của “cậu ấy” sao? Biểu cảm quan tâm này chắc hẳn mối quan hệ của hai anh em rất tốt, vậy cậu cứ nói chuyện tự nhiên là được ha?
Cậu nhìn Giản Hướng, gượng cười nói:
- Em không sao ạ.
Ngay lập tức Giản Hướng ngạc nhiên, vì em trai rất ít khi mỉm cười với anh. Còn đang định nói gì thì ông Giản ngắt lời:
- Thôi đủ rồi, không chết được đâu, cũng muộn rồi, đi ăn cơm thôi.