Như Cảnh Bình Minh Ngày Xuân

Chương 17

Thời gian như thôi đưa, Châu Minh Lan chính thức vào lớp một, trường ông ngoại út cô đang dạy. Tết vừa rồi ba mẹ Châu có trở về dẫn cô đi chơi đi ăn các kiểu, sau đó mấy ngày họ cũng rời đi làm việc tiếp.

Dì hai Thư đi học đại học, dì ba dì tư học cùng trường nên đi học cùng nhau, Châu Minh Lan được ông ngoại đưa đi học mỗi ngày.

Trường cấp một không có phân nhiều lớp, trường ông ngoại cô đang dạy có hai cái lớp một, Châu Minh Lan chọn ngồi vị trí ngay cạnh cửa sổ cho tiện lười, cô ngán ngẩm nhìn một đám nhóc loai choai cực kỳ phiền phức mà thở dài. Châu Minh Lan đang suy nghĩ, cô muốn học đúng tuổi để làm quen với bạn mà cô quen kiếp trước, nhưng giờ cô đang nghĩ xem mình có lên chọn cách làm quen khác không.

Châu Minh Lan nhìn cô giáo chủ nhiệm bước vào, cái lớp ồn như cái chợ, để xem nào, phiền quá đê, mình quyết định rồi! Mình sẽ nhảy lớp! Bạn của tôi ơi tôi sẽ tìm cách khác làm quen bạn sau!

Cố gắng đến giờ ra chơi, thậm chí Châu Minh Lan còn không biết hôm nay học cái chi rứa nữa, ngay khi cô chủ nhiệm bảo ra chơi, cô thông thả đi đến thư viện trường, tìm ông ngoại của mình.

Châu Minh Lan: "Thưa thầy."

Ông út: ".....?? Sao vậy Lan."

Châu Minh Lan: "Ông ngoại, con muốn nhảy lớp, nhảy đến lớp 5 đi được không?"

Ông út: "Hả?? sao tự dưng con đòi nhảy lớp?"

Châu Minh Lan: "Mấy cái cô dạy con biết hết rồi, con muốn học cái khác, với lại...Con cũng không hợp với mấy bạn nữa."

Ông út giật mình, tưởng cháu mình bị bạn bè cô lập nên vội hỏi: "Bạn bè không chơi với con hả?"

Châu Minh Lan lắc đầu ghét bỏ nói: "Con không muốn chơi với mấy bạn toàn nước mũi, dơ lắm, với lại mấy bạn toàn ngơ ngơ ngác ngác, con sợ ngốc theo."

Ông út bất lực cười, đâu phải ai cũng có được bộ não thiên tài như cháu mình, cháu mình giờ còn bắt bẻ người ta nữa. Dù nghĩ thế ông vẫn đồng ý cho cháu mình nhảy lớp, ông nói: "Nhảy lớp thì được, nhưng ông ngoại cho con nhảy đến lớp 3 thôi, vậy nhé."

Châu Minh Lan miễn cưỡng gật đầu, lớp 3 coi như ý thức cao hơn, không còn bộ dáng dơ hầy hầy, ngốc ngốc kia nữa, ổn hơn nhiều rồi.

Ông út đưa cô đến phòng hiệu trưởng, sau khi hai người trao đổi một chút thì hiệu trưởng đưa cho cô vài tờ giấy làm bài thi.

Môn tiếng việt, kiểm tra viết chính tả, thầy hiệu trưởng đọc một đoạn văn rồi cô viết vào, sau đó là tới đọc đoạn văn trả lời câu hỏi. Môn toán thì là các phép tính cộng trừ nhân chia trong ba số đơn giản, còn có các bài hình nhỏ nữa.

Một loạt vài bài test trình độ, Châu Minh Lan tự nhũ, mấy cái này mà cô làm sai thì ối giồi ôi cho tôi xin lỗi mấy năm qua dày công trui rèn sách vở! Cô sẽ đập đầu vào đậu hũ cho rồi luôn!

Hiệu Trường: "Dẫn cô bé đến lớp thầy Hiền, cháu của anh giỏi thật đó."

Ông út cười há há, dẫn Châu Minh Lan đến lớp học, đem cô giao cho thầy Hiền dạy môn tiếng anh 1.

Thầy Hiền: ""Anh nói sao?! Con bé này nhảy lớp bả?"

Ông út: "Sao cậu ngạc nhiên thế, có phải chưa thấy qua đâu?""

Thầy Hiền: "Em đúng là chưa thấy qua, anh nghĩ sao vậy, mấy môn khác ok còn được chứ môn thể dục làm sao cháu anh qua nổi?""

Châu Minh Lan bĩu môi, khinh ai đấy, mình đây mỗi ngày đều chạy bộ để phát triển chiều cao đấy nhá, mình nhất định sẽ cao hơn 1m50 cho mà xem! Thể lực ừ thì, chạy nhiều như vậy chắc cũng có tiến bộ ha? tóm lại là sẽ không có vụ cô rớt môn thể dục!"

Ông út: "Thôi không sao, nó vận độ tệ chút cũng được."

Châu Minh Lan tiến vào lớp 3 dưới tình thế như vậy đó, trùng hợp là trong lớp đang bầu ban cán sự, Châu Minh lan liền dưới ánh mắt xa lạ của mấy anh chị giơ tay đòi làm lớp trưởng.

Lớp trưởng lớp 2 đang được đề cử nhìn nấm lùn này, đang suy nghĩ có nên nói gì không thì thầy Hiền lại nói: "Lan muốn làm lớp trưởng hả? Lớp trưởng là phải giỏi lắm á."

Châu Minh Lani gian như thôi đưa, Châu Minh Lan chính thức vào lớp một, trường ông ngoại út cô đang dạy. Tết vừa rồi ba mẹ Châu có trở về dẫn cô đi chơi đi ăn các kiểu, sau đó mấy ngày họ cũng rời đi làm việc tiếp.

Dì hai Thư đi học đại học, dì ba dì tư học cùng trường nên đi học cùng nhau, Châu Minh Lan được ông ngoại đưa đi học mỗi ngày.

Trường cấp một không có phân nhiều lớp, trường ông ngoại cô đang dạy có hai cái lớp một, Châu Minh Lan chọn ngồi vị trí ngay cạnh cửa sổ cho tiện lười, cô ngán ngẩm nhìn một đám nhóc loai choai cực kỳ phiền phức mà thở dài. Châu Minh Lan đang suy nghĩ, cô muốn học đúng tuổi để làm quen với bạn mà cô quen kiếp trước, nhưng giờ cô đang nghĩ xem mình có lên chọn cách làm quen khác không.

Châu Minh Lan nhìn cô giáo chủ nhiệm bước vào, cái lớp ồn như cái chợ, để xem nào, phiền quá đê, mình quyết định rồi! Mình sẽ nhảy lớp! Bạn của tôi ơi tôi sẽ tìm cách khác làm quen bạn sau!

Cố gắng đến giờ ra chơi, thậm chí Châu Minh Lan còn không biết hôm nay học cái chi rứa nữa, ngay khi cô chủ nhiệm bảo ra chơi, cô thông thả đi đến thư viện trường, tìm ông ngoại của mình.

Châu Minh Lan: "Thưa thầy."

Ông út: ".....?? Sao vậy Lan."

Châu Minh Lan: "Ông ngoại, con muốn nhảy lớp, nhảy đến lớp 5 đi được không?"

Ông út: "Hả?? sao tự dưng con đòi nhảy lớp?"

Châu Minh Lan: "Mấy cái cô dạy con biết hết rồi, con muốn học cái khác, với lại...Con cũng không hợp với mấy bạn nữa."

Ông út giật mình, tưởng cháu mình bị bạn bè cô lập nên vội hỏi: "Bạn bè không chơi với con hả?"

Châu Minh Lan lắc đầu ghét bỏ nói: "Con không muốn chơi với mấy bạn toàn nước mũi, dơ lắm, với lại mấy bạn toàn ngơ ngơ ngác ngác, con sợ ngốc theo."

Ông út bất lực cười, đâu phải ai cũng có được bộ não thiên tài như cháu mình, cháu mình giờ còn bắt bẻ người ta nữa. Dù nghĩ thế ông vẫn đồng ý cho cháu mình nhảy lớp, ông nói: "Nhảy lớp thì được, nhưng ông ngoại cho con nhảy đến lớp 3 thôi, vậy nhé."

Châu Minh Lan miễn cưỡng gật đầu, lớp 3 coi như ý thức cao hơn, không còn bộ dáng dơ hầy hầy, ngốc ngốc kia nữa, ổn hơn nhiều rồi.

Ông út đưa cô đến phòng hiệu trưởng, sau khi hai người trao đổi một chút thì hiệu trưởng đưa cho cô vài tờ giấy làm bài thi.

Môn tiếng việt, kiểm tra viết chính tả, thầy hiệu trưởng đọc một đoạn văn rồi cô viết vào, sau đó là tới đọc đoạn văn trả lời câu hỏi. Môn toán thì là các phép tính cộng trừ nhân chia trong ba số đơn giản, còn có các bài hình nhỏ nữa.

Một loạt vài bài test trình độ, Châu Minh Lan tự nhũ, mấy cái này mà cô làm sai thì ối giồi ôi cho tôi xin lỗi mấy năm qua dày công trui rèn sách vở! Cô sẽ đập đầu vào đậu hũ cho rồi luôn!

Hiệu Trường: "Dẫn cô bé đến lớp thầy Hiền, cháu của anh giỏi thật đó."

Ông út cười há há, dẫn Châu Minh Lan đến lớp học, đem cô giao cho thầy Hiền dạy môn tiếng anh 1.

Thầy Hiền: ""Anh nói sao?! Con bé này nhảy lớp bả?"

Ông út: "Sao cậu ngạc nhiên thế, có phải chưa thấy qua đâu?""

Thầy Hiền: "Em đúng là chưa thấy qua, anh nghĩ sao vậy, mấy môn khác ok còn được chứ môn thể dục làm sao cháu anh qua nổi?""

Châu Minh Lan bĩu môi, khinh ai đấy, mình đây mỗi ngày đều chạy bộ để phát triển chiều cao đấy nhá, mình nhất định sẽ cao hơn 1m50 cho mà xem! Thể lực ừ thì, chạy nhiều như vậy chắc cũng có tiến bộ ha? tóm lại là sẽ không có vụ cô rớt môn thể dục!"

Ông út: "Thôi không sao, nó vận độ tệ chút cũng được."

Châu Minh Lan tiến vào lớp 3 dưới tình thế như vậy đó, trùng hợp là trong lớp đang bầu ban cán sự, Châu Minh lan liền dưới ánh mắt xa lạ của mấy anh chị giơ tay đòi làm lớp trưởng.

Lớp trưởng lớp 2 đang được đề cử nhìn nấm lùn này, đang suy nghĩ có nên nói gì không thì thầy Hiền lại nói: "Lan muốn làm lớp trưởng hả? Lớp trưởng là phải giỏi lắm á."

Châu Minh Lan: "I am confident I am qualified to take on this role."

Thầy Hiền: "!!!!"

Cả lớp: Ủa gì dợ????????????

Châu Minh Lan: Mình phải cố lên, mình phải nổi bậc hơn nữa!