Như Cảnh Bình Minh Ngày Xuân

Chương 14

Ba mẹ Châu dù không nỡ cũng phải rời đi, ba Châu vốn không chịu nổi muốn đón con đi theo, mới tác ra một ngày một đêm mà con đã bệnh nằm trên giường, bọn họ làm cha mẹ sao có thể chịu nổi.

Mẹ Châu cũng không nỡ xa con nhưng bà tin tưởng cô út của mình, bệnh hôm nay là do con không thích ứng được môi trường nên mới bệnh, ở một thời gian là được. Bọn họ phải đi làm để dành dụm tiền thì mới trang trải nỗi cuộc sống.

Ông út: "Bộ hai bây không định cho nó học mẫu giáo hả? Nên cho nó đi học, nó ở nhà hoài thì trầm cảm mất."

Ba Châu: "Nhưng nó đã tự học đến kiến thức lớp 5, đi học mẫu giáo vừa tốn tiền vừa tốn thời gianẹ Châu dù không nỡ cũng phải rời đi, ba Châu vốn không chịu nổi muốn đón con đi theo, mới tác ra một ngày một đêm mà con đã bệnh nằm trên giường, bọn họ làm cha mẹ sao có thể chịu nổi.

Mẹ Châu cũng không nỡ xa con nhưng bà tin tưởng cô út của mình, bệnh hôm nay là do con không thích ứng được môi trường nên mới bệnh, ở một thời gian là được. Bọn họ phải đi làm để dành dụm tiền thì mới trang trải nỗi cuộc sống.

Ông út: "Bộ hai bây không định cho nó học mẫu giáo hả? Nên cho nó đi học, nó ở nhà hoài thì trầm cảm mất."

Ba Châu: "Nhưng nó đã tự học đến kiến thức lớp 5, đi học mẫu giáo vừa tốn tiền vừa tốn thời gian, thay vì vậy để nó ở nhà tự học còn nhanh hơn cô giáo dạy."

Ông út không cho là đúng mà la: "Tầm bậy, bây nghĩ mẫu giáo thì có cái gì mà học, nhưng vẫn có trường mẫu giáo đó thôi. Đưa con vào đó học là để con có nhiều bạn bè, phát triển hài hòa về tâm lí lẫn tinh thần. Một đứa có thể giao tiếp với bạn bè và một đứa bí bách tối ngày ở trong nhà, bây nghĩ sau này đứa nào sẽ thành công hơn?"

Ba Châu thấy cũng đúng: "Vậy, vậy để con đăng kí cho con Lan đi học, chú có biết chỗ nào không?"

Ông út vẫy tay: "Khỏi, bọn bây cứ an tâm đi làm, tao sẽ tự đi đăng kí cho con Lan đi học, tiền học để tao lo là được, bọn bây tích cóp nhiều một chút, lo cho con Lan."

Mẹ Châu: "Vậy sao được! Tiền học tụi con sẽ gửi về, cũng sẽ gửi tiền chi tiêu ăn mặc cho chú, nó là con của con mà, sao có thể phiền cô chú nhiều như vậy."

Ông út mắng: "Phiền cái gì! Nó là cháu tao thì tao lo, quyết định vậy đi, tụi mày đi xe mấy giờ, nghĩ ngơi một chút thì đi đi, con Lan để tao với cô mày lo."

Mẹ Châu cảm động đến suýt khóc, cùng ba Châu nói chuyện một lát rồi rời đi.

Châu Minh Lan không có cơ hội tạm biệt ba mẹ thì ba mẹ cô đã rời đi, bọn họ quyết tâm đi lẹ nếu không bọn họ sợ mình sẽ đổi ý.

Châu Minh Lan vốn rất bình tĩnh, tuổi tinh thần cũng không còn nhỏ mà. Nhưng người lớn xung quanh không ai biết, bọn họ mấy ngày gần đây đều rất quan tâm đến Châu Minh Lan, thậm chí, quan tâm có chút quá.

Đã sớm qua tết, các dì cũng đã đi học lại, Châu Minh Lan cũng được đưa đi học. Trường mẫu giáo này nằm thuận đường giữa nhà ông ngoại út và trường tiểu học chỗ ông ngoại đi làm, rất thuận đường đưa cô đi học luôn.

Dì 4 thì học lớp 5 nên cũng đi cùng cô, dì 2 thì tự đi xe còn dì 3 thì được bà ngoại đưa đi học. Mọi thứ cứ thế được sắp xếp.

Lần nữa nhập học mẫu giáo, Châu Minh Lan thấy cảnh quen thuộc làm cô cứ ngỡ mình quay lại khoản thời gian trước, cũng may là khung cảnh không trùng nhau.

Ông ngoại út lo cháu mình sợ, mấy ngày nay trong nhà ai cũng biết đứa nhỏ này an tĩnh ngoan ngoãn, vừa làm người ta bớt lo vừa làm người ta đau lòng.

"Hu hu hu buông con ra buông con ra!!!"

"Mẹ ơi mẹ ơi, đừng đi mà Hu Hu Hu."

"Bà ơi con không đi học, con không đi học đâu!!"

Châu Minh Lan xoa tai, muốn điếc luôn rồi. Cô nhìn ông ngoại rồi đảo mắt tính kế, sau đó kéo tay áo ông ngoại út nói: "Ông ngoại, Lan Lan có thể không đi học không?"

Ông út giật mình rồi vọi hỏi: "Sao hả con, sao con không đi học?"

Châu Minh Lan: "Con có thể tự học ở nhà."

Ông út an ủi: "Thôi mà, đi học làm quen chơi với các bạn đi con."

Châu Minh Lan: "Nếu con đi học, ông ngoại có thể mua cho con một món đồ không?"

Ông út nghĩ cô muốn mua đồ chơi, nhưng bây giờ có gì thì cũng đáp ứng trước rồi tính sau: "Được được, con đi học ngoan đi, ông ngoại mua cho con."

Châu Minh Lan gật đầu, giơ tay chào tạm biệt ông ngoại rồi chạy đến chỗ cô giáo, kéo áo cô: "Cô ơi, Lan Lan học ở đâu?"

Cô giáo bận túi bụi, lúc nào bắt đầu năm học mấy đứa nhỏ này cũng khóc la chẳng ai chịu nghe lời, tự dưng lúc này lại có một cô bé trắng trẻo đáng yêu chạy tới hỏi làm cô hơi bất ngờ.

Cô giáo: "À, la Minh Lan hả con, con đợi cô chút nhé, cô dẫn con đi vào lớp."

Ông út đứng từ xa thấy cháu gái nói chuyện với cô giáo, ông đã lén lút gặp hiệu trưởng trường nói chuyện, vì ông cũng dạy ngành nha giáo nên cuộc trò chuyện rất đơn giản, cháu gái vào đó chắc không bị bắt nạt đâu.

Ông út lên xe rồi đi làm, Châu Minh Lan ở một bên chờ đám bạn nhỏ này yên lặng.

Châu Minh Lan: "Haizzz, ồn quá đi." Cô muốn nhờ ông ngoại mua cho vài quyển sách chuyên ngành công nghệ thông tin để xem, hôi học trung cấp quá lâu rồi, học được cái gì cô cũng không thể nhớ được, không ôn thì đố mà làm được.

Nhưng mấy cuốn sách này hơi bị mắc, mà quan trọng là ở đây có bán không nữa. nếu không thì cô đanh mua một sách cấp 2 ra ôn rồi.

Ôn cho cứng thật cứng, sau này học lại cũng không cần ôn nhiều.

"Hu hu hu ba ơi ba."

"Con không đi học! buông con ra!"

Châu Minh Lan: "..."" Con nít rất kì lạ, trong một số trường hợp chúng sẽ không nghe theo người lớn mà càng nguyện ý nghe lời bạn đồng tuổi hơn. Sức mạnh tâm lí lan tràn ra cũng rất nhanh, ví dụ như một đứa khóc thì sẽ làm mấy đứa khác khóc theo, và sẽ càng khóc càng lớn.

Châu Minh Lan kéo tay bạn nhỏ đang quậy khóc trong lòng cô giáo, làm cho bé chú ý đến mình, nói: "Đừng khóc nữa, phải đi học thôi."

Đứa nhỏ kia cảm thấy có người kéo mình thì nhìn qua, là một người bằng tuổi bé, cô bé đó bảo bé không khóc nữa. Vì giật mình nên cậu bạn này ngừng khóc, nó nghĩ mình khóc trước mặt bạn như này thật mất mặt, nhưng mà nó thật sự không muốn đi học.

Châu Minh Lan muốn nhanh chóng vào lớp, cô đứng mỏi chân rồi, cô nói: "Mau nín đi."

Cô giáo nhìn đứa nhỏ quậy khóc trong lòng mình ngơ ngác rồi từ từ nín khóc liền thở phào một hơi, sau đó cô nhìn Châu Minh Lan như một vị cứu tinh nhỏ nhắn.

Trong đây thì giọng thằng nhóc này to nhất, nó nín khóc liền làm tai cô nhẹ cả ra, cũng ảnh hưởng rõ tới những bạn nhỏ xung quanh.

"Con nhìn kìa, bạn đó vào học rồi kìa."

"Con khóc nữa đi, quê quá."

Mấy đứa nhỏ cũng từ từ nín khóc, tụi vịt con này từng đám hít hít cái mũi rồi bị cô giáo lùa vào lớp.