Như Cảnh Bình Minh Ngày Xuân

Chương 12

Cơm nước xong xuôi, ông nội Châu hỏi Châu Minh Lan học được tiếng anh gì, Châu Minh Lan nói mình học được rất nhiều, cô nhìn mấy cô mấy bác đang ngồi nghỉ ngơi sau bửa ăn, mở miệng nói vài câu tiếng anh cô đã ôn được.

Châu Minh Lan công nhận thành quả của việc thường xuyên ôn lại tiếng anh sau một thời gian, nó khiến kiến thức tiếng anh của cô rất vững chắc, dù có quên thì chỉ cần ôn xơ qua là có thể dùng tiếp.

Cô 6: "Bình, An, chị 2 mày nói gì đó?"

Lê Hoài Bình: "Chị 2 hỏi nhà mình ở đâu, sau đó nhìn bảng nhà, chị 2 nói ra địa chỉ nhà nội." Vừa nói, nó vừa chỉ vào bảng số nhà.

Cô 6: "Nói tiếng anh với chị 2 mày đi."

Ba Châu gật đầu: "Bình, An, hai đứa nói chuyện tiếng anh với chị 2 con đi, cho chị 2 con học theo."

Cô 6 thì muốn khoe con mình cũng giỏi, còn ba Châu chỉ nghĩ muốn cho con gái cơ hội luyện tập.

Lê Hoài Bình/ An bó tay, tụi nó cũng đâu có giỏi đâu, đột nhiên bắt nói tiếng anh thì tụi nó biết nói cái gì giờ, đành lôi câu đơn giản What"s your name ra hỏi.

Châu Minh Lan trả lời, thuần thục mà hỏi ngược lại vài câu, muốn khoe thì phải khoe cho tới, bất quá, mấy câu cô nói đều nằm trong sách tiếng anh lớp 1, có điều nhiều quá với nhanh quá thôi, dù sao kinh nghiệm 10 năm luyện tiếng anh của mình mà.

Tự dưng thấy ngại khi ăn hϊếp con nít quá.

Ba Châu không hiểu tiếng anh, nghe được một chút thì mù tịt, hỏi: "Sao thế, không nói nữa?"

Lê Hoài Bình, An: "Cậu 5, từ từ, chị 2 nói chậm thôi, tụi em nghe không kịp."

Châu Minh lan gật đầu, nói chậm lại mấy câu hỏi, hỏi tên tuổi, nhà ở đâu, tỉnh thành phố nào, hỏi về sở thích, một lời nhờ vả. Mấy đứa này đã giỏi lắm rồi, hồi đó Châu Minh Lan học lớp 12, hỏi nhà bạn ở đâu phải hỏi thế nào cô cũng chả biết.

Ông nội Châu cũng không hiểu gì, chỉ biết rất lợi hại, ông khen: "Lan giỏi quá, bây tính cho nó đi học sớm không hả thằng năm?"

Ba Châu: "Con cũng tính tới nhưng con Lan mới 5 tuổi, sợ nó vô toàn mấy đứa lớn, nó bị ăn hϊếp. Ba cũng thấy đó, mặc dù con Lan nó thông minh nhưng mà nó nhát quá."

Châu Minh Lan: "..." Alo? Nhát hồi nào?

Ông nội Châu thấy cũng đúng, nói: "Ừ, vậy năm sau cho nó đi học, bây coi dạy thêm cho nó đi."

Ba Châu nói ra dự định của mình về tương lai của con gái, nào là đầu tư cho cô học ngành giáo viên, bác sĩ, rồi gì mà nói cô có học làm giáo sư, thạc sĩ tiến sĩ gì đó.

Châu Minh Lan cũng nghĩ tới, cô muốn làm ngành game, nói chứ tương lai nổi các loại game lắm đấy, có hẳn các loại giải thưởng luôn. Hồi học cao đẳng, Châu Minh Lan học một năm ngành công nghệ thông tin, sau đó chuyển qua quản trị kinh doanh, cô vẫn hay tiếc vì hoài bảo tạo game của mình.

Bây giờ Châu Minh Lan có thời gian, cô có thể chậm rãi mài mò để tạo ra game cho mình, cô phải biểu hiện ra thêm để có thể nhanh chóng được mua sách liên quan đến nó mà học.

Châu Minh Lan ở nhà nội 1 ngày, hôm sau thì qua nhà ngoại để chơi, ngày thứ 3 thì được ba mẹ dẫn đi nhà ông ngoại út để gởi con. Hai người lớn đã sớm đánh tiếng cho cô chú mình, vừa qua nhà là gặp được nguyên nhà ngoại út.

Ông ngoại, bà ngoại út, ba đứa con gái của ông bà ngoại mà Châu Minh Lan phải gọi là dì lần lượt là dì 2 Trần Huyền Thư năm nay 18 tuổi, dì 3 Trần Huyền Hảo năm nay 11 tuổi, dì 4 Trần Bảo Nghiên năm nay 10 tuổi.

Cả nhà ngoại út đều ngồi ở nhà chờ một nhà ba người lên.

Mẹ Châu: "Cô út! Dượng út, Thư, Hảo, Bảo Nghiên, lâu rồi không gặp."

Ông ngoại út cười cười: "Về ăn tết vui không? Chừng nào lên thành phố, trong nhà có mấy đòn bánh tét chuối, bánh tét mỡ kìa, đem lên ăn."

Bà ngoại út: "Đúng rồi, tao nhớ mày thích bánh tét mỡ! đợi tao vô tao soạn sẵn, chừng nào đi rồi là đem đi, khỏi quên."

Mẹ Châu cười bất đắc dĩ: "Thôi đi bà ơi, để lại nhà ăn đi."

Bà ngoại út: "Nghe tao đi, lên đó rồi có đói thì lấy ra ăn, đồ nhà làm mà, tốn bao nhiêu đâu."

Trần Huyền Thư, Trần Huyền Hảo, Trần Bảo Nghiên: "Em thưa chị hai! Thưa anh hai tới chơi!"

Ba Châu: "Ừ mấy đứa."

Mẹ Châu: "Tụi bây đi học sao rồi, nhìn lớn quá, tao nhận không ra luôn."

Trần Huyền Thư: "Trời trời, bà không nhận ra là đúng rồi, tui đẹp ra quá mà. Sao rồi, cháu tui đâu cho tui coi với."

Mẹ Châu: "Lan, ra chào ông ngoại, bà ngoại với mấy dì đi con."

Châu Minh Lan chạy ra thưa từng người, sao đó bị mấy dì bắt cóc đi chơi.

Nói chuyện thêm một lát, Châu Minh Lan được ông bà ngoại út dẫn đi tiễn ba mẹ, các đồ dùng của cô cũng bị bỏ lại đây.

Châu Minh Lan tạm biệt ba mẹ, có chút buồn nhưng không quá nhiều, dù vậy thì nguyên cả ngày đó ông bà ngoại luôn săn sóc cho cô, sợ cô buồn.

Trần bảo Nghiên: "Lan, con đi hái rau với dì 3 dì 4 không."

Bà ngoại út: "Đi đi con, đi phụ dì 3 dì 4 đi con."

Châu Minh Lan gật gật đầu, chạy theo dì 3 dì 4 đi đằng trước.

Nhà ông ngoại út lúc này vẫn chưa xây mới, dù vậy thì đây vẫn là nhà gạch ngói xanh đỏ thuộc dạng khá giả. Nhà hình chữ L, có sân trước, có phòng trước tiếp khách có đặt bàn thờ, 3 phòng ngủ, nhà bếp kiêm bàn ăn. Vườn cây nhà ông ngoại khá lớn, đa số trồng bưởi, lác đác còn có mấy cây cốc, chanh, tắt và mấy loại rau.

Châu Minh Lan đi cùng dì 3 và dì 4 đến mép mương nhỏ, rau muống mọc tràn lan ở mép mương, tươi non, xanh mướt.

Dì 3 bỏ cái rổ một bên, kéo cháu nhỏ ngồi xuống, cảm giác trách nhiệm tràn lan trong lòng cô nhóc 11 tuổi, dì 3 hỏi: "Lan biết lặt rau không con? Để dì 3 chỉ con."

Châu Minh Lan dưới ánh mắt lấp lánh tha thiết của dì 3 mà gật đầu, để dì 3 dạy cô lặt rau.

Châu Minh Lan có hơi ngại, trí nhớ của cô đều nằm ở khoản các dì mình đều lớn rồi, đi học đại học, độc lập tự chủ, bây giờ gặp mấy dì lúc nhỏ, cô có chút không quen.

Dì 2 tính cách nhí nhảnh, cho dù lấy chồng hai con thì vẫn đùa nhây, rất hợp tính con nít, dì 3 là một cô gái độc lập có chút trưởng thành, mặc dù dì 3 vui cười bình thường nhưng cô rất ít đùa nhay trước mặt dì 3. Còn dì 4 thì tính cách mạnh mẽ nhất, theo phong cách có chút men lì, học võ rồi chơi thể thao đủ thứ, có lẽ tuổi hai người gần nhau với tính cách phóng khoáng của dì 4 mà trong nhà cô thân với dì 4 nhất.

Ba người ở ngoài đây hái rau, trong nhà ông bà ngoại út bàn chuyện với nhau.