Như Cảnh Bình Minh Ngày Xuân

Chương 9

Châu Minh Lan biết ông nội thương mình, cô cũng thương ông nội, tranh thủ còn nhỏ nên cô đòi ông nội dẫn đi chơi. Còn nhỏ làm thì được, lớn lên thì cô ngại lắm.

Châu Minh Lan: "Ông nội ơi, đi bắt gà con đi, con muốn gà con màu vàng đó."

Ông nội Châu càng nhìn Châu Minh Lan càng thích. Mấy đứa cháu khác của ông thì vừa đen vừa dơ, đâu như cháu gái này, môi hồng răng trắng, da dẻ mịn màng trông rất sạch sẽ đáng yêu, huống chi cháu ông còn ngoan đến thế kia mà.

Châu Minh Lan muốn nói, con không ngoan đâu. Đúng là đa phần người lớn thích em bé ngoan, nhưng đâu phải em bé nào cũng ngoan, chủ yếu là biết cách thể hiện để tạo ấn tượng thôi.

Ông nội Châu biết là không thể bắt gà con, vì muốn bắt cũng bắt không được, nhưng cháu gái muốn chơi thì cứ để nó chơi thôi, ông định đi tới thì mẹ Châu đã cầm tập sách tới.

Châu Minh Lan nhìn tập sách, nói: "Hay là một lát nữa rồi bắt gà con nha ông nội, Lan Lan phải học rồi."

Mẹ Châu: "Ba, Minh Lan phải học rồi ba ơi."

Ông nội Châu bất ngờ: "Bây cho nó đi học sớm thế? Năm nay nó mới 5 tuổi đúng không?"

Mẹ Châu tự hào nói: "Dạ, nhưng con bé thông minh lắm, mới 5 tuổi mà đã học thạo toán lớp 5 rồi đó ba, con bé còn biết vẽ nữa, vẽ đẹp lắm! ở nhà trọ có mấy ông cụ chơi đánh cờ tướng, chưa ai chơi thắng con bé hết đấy!"

Ông nội Châu vừa kinh ngạc vừa kinh hỉ, nhất bổng cháu mình lên nói: "Giỏi thế hả! Vậy sao này con định làm bác sĩ hay giáo viên, trời ạ, sao cháu tôi lại giỏi thế này, dọn sách ra bàn trên đi vợ thằng năm, để con Lan ngồi đó học."

Mẹ Châu: "Nhưng đó chỗ uống nước của ba mà."

Ông nội Châu: "Bây cứ làm theo đi, nào, con ngồi đây."

Ông nội Châu đích thân lấy ghế bế cô đặt lên đó, tập sách đã được bày trước mặt, ông nội thì vẫn ngồi ở chủ vị thường ngày uống trà, còn mẹ Châu thì đang lấy tập sách ra cho cô."

Cô 6 đi lên thấy vậy, cũng nói: "Ba, thằng Bình thằng An nay học lớp 6 rồi, nó cũng cần ôn bài, hay để nó lên ngồi học luôn, sẵn tiện kèm con Lan."

Lê Hoài Bình, Lê Hoài An nghe thế lập tức muốn xỉu, mấy nó mới lên lớp 6 năm nay, học được có bao nhiêu đâu mà chỉ, với lại, đang nghỉ tết cũng bắt bọn nó học là sao.

Ông nội Châu thấy cũng có lí, nói: "Để tụi nó đem tập sách lên đây học đi."

Châu Minh Lan hơi chóng mặt vì lúc nãy bất ngờ bị bế lên cao, cô nhấp miếng nước trà, bị đắng đến nhăn mặt, nhưng vị đắng làm cô tỉnh táo lại một chút, cô nhìn hai thằng em lớn hơn cô 6 tuổi cầm tập sách lớp 6 ra học, đột nhiên có chút muốn ôn lại kiến thức lớp 6. Châu Minh Lan giật mình vội quăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu, dục tốc bất đạt, cô mới 5 tuổi, có thời gian để từ từ, điều quan trọng bây giờ là gia cố nền móng cho chắc đã.

Luyện tập tính nhẩm các phép toán cô mới nhận ra, làm như vậy khiến đầu óc cô nhanh nhạy hơn kiếp trước, không nên quá ỷ lại vào máy tính, kiếp trước quá ỷ lại vào máy tính nên khả năng nhảy số trong đầu cô giảm đi rất nhiều.

Cô 6: "Lấy sách tiếng anh ra đọc đi, lúc trước cô giáo bảo nên chú tâm vào tiếng anh đó."

Lê Hoài Bình/ An: "Dạ mẹ."

Châu Minh Lan nghe tới tiếng anh liền nhớ tới mình cũng không giỏi tiếng anh mấy, sau khi lên học cao đẳng, cô phải ôn luyện tiếng anh rất nhiều, điểm đạt cũng không cao, sau khi ra đi làm có rất nhiều chuyện phải vận dụng tiếng anh, cứ cách một thời gian, cô phải ôn lại tiếng anh của mình, nếu không cô sẽ quên.

Đã một năm rồi cô chưa ôn tiếng anh thì phải.

Châu Minh Lan: "Mẹ, con cũng muốn học tiếng anh."

Ba Châu từ đằng sau đi tới nói: "được được, ngày mai ba đi nhà sách mua sách tiếng anh cho con, giờ mình học toán trước nha.""

Châu Minh Lan gật đầu, lật sách giáo khoa toán lớp 5 ra, cô bắt đầu ôn phép tính phân sốâu Minh Lan biết ông nội thương mình, cô cũng thương ông nội, tranh thủ còn nhỏ nên cô đòi ông nội dẫn đi chơi. Còn nhỏ làm thì được, lớn lên thì cô ngại lắm.

Châu Minh Lan: "Ông nội ơi, đi bắt gà con đi, con muốn gà con màu vàng đó."

Ông nội Châu càng nhìn Châu Minh Lan càng thích. Mấy đứa cháu khác của ông thì vừa đen vừa dơ, đâu như cháu gái này, môi hồng răng trắng, da dẻ mịn màng trông rất sạch sẽ đáng yêu, huống chi cháu ông còn ngoan đến thế kia mà.

Châu Minh Lan muốn nói, con không ngoan đâu. Đúng là đa phần người lớn thích em bé ngoan, nhưng đâu phải em bé nào cũng ngoan, chủ yếu là biết cách thể hiện để tạo ấn tượng thôi.

Ông nội Châu biết là không thể bắt gà con, vì muốn bắt cũng bắt không được, nhưng cháu gái muốn chơi thì cứ để nó chơi thôi, ông định đi tới thì mẹ Châu đã cầm tập sách tới.

Châu Minh Lan nhìn tập sách, nói: "Hay là một lát nữa rồi bắt gà con nha ông nội, Lan Lan phải học rồi."

Mẹ Châu: "Ba, Minh Lan phải học rồi ba ơi."

Ông nội Châu bất ngờ: "Bây cho nó đi học sớm thế? Năm nay nó mới 5 tuổi đúng không?"

Mẹ Châu tự hào nói: "Dạ, nhưng con bé thông minh lắm, mới 5 tuổi mà đã học thạo toán lớp 5 rồi đó ba, con bé còn biết vẽ nữa, vẽ đẹp lắm! ở nhà trọ có mấy ông cụ chơi đánh cờ tướng, chưa ai chơi thắng con bé hết đấy!"

Ông nội Châu vừa kinh ngạc vừa kinh hỉ, nhất bổng cháu mình lên nói: "Giỏi thế hả! Vậy sao này con định làm bác sĩ hay giáo viên, trời ạ, sao cháu tôi lại giỏi thế này, dọn sách ra bàn trên đi vợ thằng năm, để con Lan ngồi đó học."

Mẹ Châu: "Nhưng đó chỗ uống nước của ba mà."

Ông nội Châu: "Bây cứ làm theo đi, nào, con ngồi đây."

Ông nội Châu đích thân lấy ghế bế cô đặt lên đó, tập sách đã được bày trước mặt, ông nội thì vẫn ngồi ở chủ vị thường ngày uống trà, còn mẹ Châu thì đang lấy tập sách ra cho cô."

Cô 6 đi lên thấy vậy, cũng nói: "Ba, thằng Bình thằng An nay học lớp 6 rồi, nó cũng cần ôn bài, hay để nó lên ngồi học luôn, sẵn tiện kèm con Lan."

Lê Hoài Bình, Lê Hoài An nghe thế lập tức muốn xỉu, mấy nó mới lên lớp 6 năm nay, học được có bao nhiêu đâu mà chỉ, với lại, đang nghỉ tết cũng bắt bọn nó học là sao.

Ông nội Châu thấy cũng có lí, nói: "Để tụi nó đem tập sách lên đây học đi."

Châu Minh Lan hơi chóng mặt vì lúc nãy bất ngờ bị bế lên cao, cô nhấp miếng nước trà, bị đắng đến nhăn mặt, nhưng vị đắng làm cô tỉnh táo lại một chút, cô nhìn hai thằng em lớn hơn cô 6 tuổi cầm tập sách lớp 6 ra học, đột nhiên có chút muốn ôn lại kiến thức lớp 6. Châu Minh Lan giật mình vội quăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu, dục tốc bất đạt, cô mới 5 tuổi, có thời gian để từ từ, điều quan trọng bây giờ là gia cố nền móng cho chắc đã.

Luyện tập tính nhẩm các phép toán cô mới nhận ra, làm như vậy khiến đầu óc cô nhanh nhạy hơn kiếp trước, không nên quá ỷ lại vào máy tính, kiếp trước quá ỷ lại vào máy tính nên khả năng nhảy số trong đầu cô giảm đi rất nhiều.

Cô 6: "Lấy sách tiếng anh ra đọc đi, lúc trước cô giáo bảo nên chú tâm vào tiếng anh đó."

Lê Hoài Bình/ An: "Dạ mẹ."

Châu Minh Lan nghe tới tiếng anh liền nhớ tới mình cũng không giỏi tiếng anh mấy, sau khi lên học cao đẳng, cô phải ôn luyện tiếng anh rất nhiều, điểm đạt cũng không cao, sau khi ra đi làm có rất nhiều chuyện phải vận dụng tiếng anh, cứ cách một thời gian, cô phải ôn lại tiếng anh của mình, nếu không cô sẽ quên.

Đã một năm rồi cô chưa ôn tiếng anh thì phải.

Châu Minh Lan: "Mẹ, con cũng muốn học tiếng anh."

Ba Châu từ đằng sau đi tới nói: "được được, ngày mai ba đi nhà sách mua sách tiếng anh cho con, giờ mình học toán trước nha.""

Châu Minh Lan gật đầu, lật sách giáo khoa toán lớp 5 ra, cô bắt đầu ôn phép tính phân số, số hữu tỉ, bài toán thực tế.

Ông nội Châu nhìn cháu gái bắt đầu học, vẻ ngạc nhiên càng ngày càng lớn, chẳng lẽ cháu ông là thiên tài? Trời ơi, tổ tiên phù hộ, phật tổ phù hộ! Không được, ông phải vào đốt nén nhang, mai đi mua đồ về cúng cảm tạ mới được.