Như Cảnh Bình Minh Ngày Xuân

Chương 6

Thời gian nhanh chống trôi qua, vì sự việc đường dây buôn người mà tên và ảnh của ba Châu được vinh danh lên báo, còn được tặng bằng khen công dân gương mẫu, cô không biết chuyện này là tốt hay xấu nữa.

Hôm nay ngày ba mươi tết, mẹ Châu nấu một nồi thịt kho trứng cùng một nồi canh khổ qua, chuẩn bị ăn trong mấy ngày tới.

Châu Minh Lan muốn cùng ba mẹ đón giao thừa, khổ nổi cơ thể của cô đã quen ngủ lúc 9 giờ, không thức nổi nữa, cái đầu gật gù buồn ngủ như gà con mổ thóc.

Khô nổi ba mẹ Châu thật sự không muốn cho con gái thức khuya, một bên đón giao thừa thì thôi, còn một bên ru cô ngủ.

Châu Minh Lan níu áo mẹ, mơ màng nói: "Mẹ, con đón giao thừa."

Mẹ Châu nói: "Được được, đợi con lớn rồi cùng đón gia thừa với mẹ nha." Nói xong bà liền ru tiếp, Châu Minh Lan từ bỏ chống cự, cô không cầm cự được nữa, ngã một cái liền ngủ mất.

Ba Châu nhìn con gái, nói: "Tui tính cho con đi học sớm, con nó đã học tới kiến thức của lớp 5 rồi, để nó học mẫu giáo tối ngày không đêm số thì là vẽ tranh sẽ làm phí tài năng của nó, con phí tiền của nữa."

Mẹ Châu: "Thì cũng được, nhưng nó mới 5 tuổi, trường nào nhận? Còn nữa, học vượt lớp, có mỗi mình nó nhỏ tuổi hơn, anh có chắc nó không bị bắt nạt không, nhất là anh cũng thấy tánh con Lan rồi đó, ngoan hiền dịu dàng, chẳng bao giờ lớn tiếng hay quậy khóc gì, đối với bạn bè cũng tuổi tui chưa thấy nó khóc giận bao giờ."

"Anh còn nhớ cái ngày mình đón con, có mấy thằng nhỏ phá phách xé tranh của con không, nó cũng chẳng tức gì, tui sợ nó chịu thiệt."

Ba Châu thấy cũng đúng, nhưng con gái thông minh như vậy, học mẫu giáo sẽ thiệt thòi cho nó.

Mẹ Châu: "Hay là, mình cho con nghỉ học đi, rồi gởi nó ở nhà cô út của em, chú út làm thầy giáo, lúc rảnh cũng tiện chỉ nó."

Ba Châu: "Ờ tui thấy cũng được, năm sau mình đưa con về cho cô chú út đi, nhưng mà làm vậy có phiền người ta quá không?"

Mẹ Châu cười: "Người khác thì có thể, nhưng cô út em thì không đâu, nhà cô chú út tốt lắm."

Ba Châu: "Tui thấy hay gửi cho mẹ đi, để ba mẹ giữ con."

Mẹ Châu: "Tu thấy gửi cô út là tốt nhất, chú út làm thầy giáo có thể kèm cho con mình, ba mẹ lớn rồi, để ba mẹ nghỉ ngơi đi."

Châu Minh Lan mơ màng ngủ, chẳng biết năm sau mình xa ba mẹ.

Ngày hôm sau mùng một tết, ba mẹ Châu ăn mặc đồ mới, Châu Minh Lan cũng mặc đồ bà ba nhỏ màu hồng in các bông hoa mai.

Ba Châu dẫn hai mẹ con đi chùa, xin lộc, sau đó dẫn hai người đi chợ hoa chơi.

Châu Minh Lan được bảo dưỡng rất tốt, cô đã quyết tâm làm mình đẹp thì sẽ không qua loa, da trắng môi hồng, mắt hai mí to tròn, sạch sẽ dễ nhìn, rất đáng yêu.

"Lan ơi!" Một gióng nói non nớt vang lên, Châu Minh Lan vừa nghe thấy đã bị ôm lấy. Là bé My cũng đang đi chơi cùng gia đình của mình.

Vì hai đứa nhỏ làm bạn thân nên phụ huynh hai bên cũng quen biết nhau.

Mẹ bé My nói: "Anh chị cũng đi chơi hả, tiện đường thì đi chung được không?"

Bé My trong mong nhìn ba mẹ Châu, trong mấy ngày nghỉ bé không được gặp bạn mình, bé có chút nhớ.

Ba mẹ bé My không ngăn cản con mình chơi với bé Lan, thậm chí có chút khuyến khích hai bé chơi với nhau, từ ngày My chới với Lan, ba mẹ bé phát hiện con mình ngoan hẳn ra, thậm chí còn học được mấy chữ đơn giản.

Ba Châu gật đầu, nhìn hai đứa nhỏ chơi với nhau cũng vui: "Được chứ, con gái anh định học mẫu giáo ở đây luôn sao, năm tới này anh chị định gởi con bé về quê cho chú của anh giữ, bọn anh trên đây bận đi làm, không có giữ con được."

Ba nói chuyện với ba, mẹ nói chuyện với mẹ, còn bé thì chơi với bé, bé My kéo Châu Minh Lan đi hết chỗ này tới chỗ kia chơi, miệng nói không ngừng, cứ như không có gì có thể khiến nụ cười trên môi bé tắt đi.

Châu Minh Lan tự nhận mình là người lớn, tất nhiên sẽ không từ chối cô bé vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn này.

Mẹ My: "Sao ạ, bé nó đang học tốt mà chị."

Mẹ Châu: "Chị cũng đâu muốn đâu nhưng anh chị đi làm, ngày thường đi học mẫu giáo còn đỡ, tới lúc nó nghỉ thì anh hoặc chị phải ở nhà trông, với lại, thú thật với cưng là tự ở nhà con bé đã học tới trình độ của lớp 5 rồi."

Mẹ My: "Sao!"

Mẹ Châu: "Đúng đó, vậy nên chị mới để nó về quê, chú chị là thầy giáo, để chú chị kèm cặp nó một chút."

Mẹ My hơi buồn vì con gái mình sắp xa bạn, bà lập tức xin số điện thoại của mẹ Châu, cũng muốn xin số của người cô chú gì đó. Cho dù không gặp được thì cô cũng muốn hai đứa nhỏ nói chuyện với nhau.

Châu Minh Lan khát nước, chạy tới muốn uống nước nghe được lời này của mẹ liền hỏi: "Vậy là con phải về quê hả mẹ." Cô nhớ hồi nhỏ mình có một thời gian sống cùng ông bà ngoại út, nhưng lâu quá không nhớ hồi nào, thì ra là lúc này.

Mẹ Châu: "Đúng rồi, con, mẹ đưa con qua ngoại chơi một thời gian rồi mẹ đón con." Bà theo thối quen lừa con, bà sợ con sẽ quậy khóc không đồng ý.

Châu Minh Lan biết rõ, cô sẽ nghe theo nhưng cô muốn nghe sự thật, mặc dù không muốn xa ba mẹ nhưng cô biết mình không thể không nghe theo, cô hỏi: "Một thời gian là khi nào ạ, một hay hai năm? Là con không ngoan nên ba mẹ chăm mệt ạ."

Mẹ Châu: "Không không không, đâu có đâu, Minh Lan của mẹ rất ngoan, ông ngoại út con làm thầy giáo, mẹ muốn nhờ ông ngoại dạy con."

Châu Minh Lan: "Có gì mẹ cứ nói với con, vậy chừng nào sẽ đi, con sẽ nghe theo mẹ sắp xếp."

Mẹ Châu vừa vui vừa đau lòng vì con gái hiểu chuyện, bà khen con ngoan một tiếng rồi không biết nói sao.

Mẹ My đứng cạnh nói: "Kìa chị, chuyện đó thì để mấy ngày sau rời tính, mấy ngày tết này thôi thì cho con nó chơi cho vui đi."

Châu Minh Lan nhớ tới bé My nhất định sẽ khóc khi xa bạn, nhưng cô nghĩ trẻ con kí ức ngắn, một khoản thời gian rồi cũng sẽ quên cô thôi nên cũng không để ý nhiều lắm.

Mấy ngày mùng tết, một nhà ba người đi đủ chỗ để chơi, Châu Minh Lan nhận được rất nhiều tiền lì xì, có bà chủ nhà, các cô chú hàng xóm, có cả các bà các ông mà cô hay cùng chơi cờ tướng nữa.

Nhắc đến trò chơi này, Châu Minh Lan cũng phải dày công học hỏi một thời gian không hề ngắn mới luyện ra cái trình độ này đó nha.

Châu Minh Lan nhìn mẹ đếm tiền lì xì của mình, được hơn 500 nghìn đồng, cô thấy mẹ lấy ra một con heo đất nhỏ, bỏ tiền vào trong đó, nói với cô: "Mẹ để tiền lì xì của con vào đây, mẹ cất giùm con, sau này con lớn mẹ sẽ đưa cho con."

Châu Minh Lan không có quyền quyết định, bây giờ cô mới 5 tuổi, ba mẹ sẽ không để cô giữ tiền. Ngày mai cô phải về quê rồi, không biết khi nào có thể lên đây nữa.

À không, cô nhớ ra rồi, sau khi trở về quê, đi học ở dưới quê luôn, trừ dịp lên thăm dì mình thì chỉ khi cô lên đại học mới lên đây. Chắc sau này không gặp My được nữa rồi, lúc trước chắc cũng vậy.

Châu Minh Lan nhìn ba mẹ dẫn mình đi mua nào là sữa, nào là bánh, à, mua nhiều nhất là tập sách, chủ yếu là kiến thức lớp 5, còn có một vài cuốn sách giáo khoa cấp hai nữa.

Nhưng hiện tại cô không định ôn kiến thức cấp 2 đâu, hiện giờ cô muốn thông thạo các phép tính ba chữ số mà không cần dùng máy tính lẫn giấy nháp cơ. Cái này đúng là không dễ, đặc biệt là cô không phải thiên tài, đã luyện mấy tháng trời vẫn không thể làm được trong vòng 3 giây đưa ra kết quả, không biết đầu óc mấy thiên tài não siêu tốc đó vận hành thế nào nữa.