Như Cảnh Bình Minh Ngày Xuân

Chương 4

Thời này đã có điện thoại, chỉ là không phải loại samsung màn hình gập hay oppo hiện đại, càng không phải quang não dùng con chip gắn vào tay như thời của cô, nó chỉ là loại nokia nhỏ, nhưng thời này mua được cái nokia thì cũng thuộc dạng khá.

Kí ức về loại này đã sớm biến mất trong đầu cô, nghe đồn dòng điện thoại này dùng siêu bền, chọi chó chó chết, chọi trâu trâu ngã.

"Ăn đi con, ăn thêm miến nữa đi, ba mẹ đi làm cực khổ mà con bỏ như vầy tội chết con ơi."

Châu Minh Lan cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc, đây chẳng phải kí ức năm 10 mấy tuổi của cô sao, khoảng thời gian nhỏ em gái biến ăn, khó ăn, làm cách nào cũng không ăn.

Châu Minh Lan nhớ lúc đó mình bảo cha mẹ bỏ đói em một hai bửa là nó tởn, nhưng cha mẹ lúc đó có điều kiện, khá dư giả, mua đồ chơi mới về dụ em nhỏ ăn, cho nên dưỡng ra cái tính không vừa ý là giãy đành đạch khóc.

Nhưng may là em mình không hư hỏng, mặc dù quậy chút nhưng vẫn một tiếng hai tiếng chị hai ơi.

"Lan."

"Ăn đi con, nhìn gì đó."

Châu Minh Lan: "Dạ con ăn ngay." Thì ra là tô bún rêu của cô dọn lên rồi.

Tay cô yếu nên vẫn chưa cầm đũa được, mẹ Châu dùng muỗng cắt nhỏ sợi bún cho cô dễ ăn.

Châu Minh Lan chỉ uống hộp sữa nhỏ hồi 5 giờ mấy, bây giờ bụng đã sớm đói, cô múc từng muỗng nhỏ mà ăn, không nhanh không chậm nhai nuốt. Đây là thói quen rèn luyện trong 6 năm trời đi làm việc, đã sớm ăn sâu trong linh hồn.

"Sư huynh sư tỷ dạy con gái ngoan thế, chỉ đệ với."

Ba Châu bỏ một đống rau vào tô mình, nhìn về người hỏi, thấy đối phương nhìn mình mới biết là đang hỏi mình, nói: "Cũng đâu có dạy gì, tụi anh bận việc không rãnh chăm sóc cho con nên chắc con anh học cách tự lập ấy mà."

Cái chú ngồi bàn bên cạnh nhìn con gái ương ngạnh không chịu ăn mà thời dài, chắc do hai người chiều con quá nên con mới nhõng nhẽo, ngày mai về sẽ không chiều con nữa, sau đó mới nhìn vợ mình, nói: "Về đừng chiều con nữa, mỗi lần em thấy nó khóc là em ôm nó hoài."

Cô vợ cũng nghĩ thế nhưng cũng nói: "Em thương nó thì em dỗ, nhưng mà anh cũng dỗ chiều con mà, trách em cái gì."

Mẹ Châu nhìn gia đình người ta rồi nhìn gia đình mình, con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, chồng cần cù chăm lo nhà cửa, cuộc sống mặc dù không khá giả nhưng cũng coi như tốt đẹp.

Châu Minh Lan nhìn chị gái kia, không có ý định xen vào, chỗ người lớn, không đến lược cô nói. Nếu là lúc trước cô sẽ nói gì đó, nhưng gần 40 tuổi cô đã sớm hiểu, có đôi khi lời nhắc nhở của cô chính là dư thừa, nhiều lúc không mang đến lòng biết ơn mà còn đem họa về cho cô.

Sau khi ăn xong, ba Châu dẫn con gái vào tiệm chuyên bán đồ cho bé, nói: "Mua cho con một bộ đồ để mặc, đi lựa đi con."

Châu Minh Lan nhìn trước cửa có treo vài bộ in công chúa eo sa, công chúa lọ lem các loại, trực tiếp bỏ qua đi chọn bộ khác. Sau đó cô chọn một cái váy xanh đơn giản, bên eo có dây cột đậm màu hơn chút, cổ cáo tròn.

Các phụ huynh đa phần đều nghĩ con em ăn đồ công chúa siêu nhân đáng yêu, nhưng với người có tư tưởng tương lai như Châu Minh Lan thì suy nghĩ này không hợp chút nào, không biết hồi nhỏ mình có gu thời trang như nào nhỉ?

Châu Minh Lan kiên quyết từ chối bộ váy công chúa tóc mây màu hồng trong tay ba mẹ, giơ lên bộ váy màu xanh của mình. Con không mặc mấy cái đó đâu!

Ba Châu tiếc nuối mua cái váy màu xanh cho con, ông vẫn cảm thấy váy công chúa đẹp hơn.

Mẹ Châu nhìn qua khu đồ dùng học tập, nói: "Đi mua vở ô li đi."

Châu Minh Lan hớn hở, cô sẽ giả vờ học chữ, sau đó biểu lộ ra chút trình độ, xin cha mua cho mình vài cuốn sách học. Lúc trước kỳ phản nghịch kéo dài, cô đem cấp hai với cấp ba đều học qua loa, toàn bộ đều là đi chơi game, hại không thể thi đậu đại học, phải vào học cao đẳng, ở kí túc xá cô mới biết có ba mẹ chăm lo sướиɠ đến mức nào, vì khuyết thiếu kiến thức cơ bản nên 3 năm cao đẳng của cô cũng chẳng dễ dàng, sau này ra tìm việc làm cũng tần thân, mà việc làm cũng không tốt.

Châu Minh Lan nhíu mày, cô lại suy nghĩ nhiều về quá khứ nữa rồi.

Tóm lại, bây giờ cô muốn học thật tốt, củng cố kiến thức căng bản, thi vào trường top, lấy học bổng, ra trường có việc làm tốt.

Mẹ Châu: "Hay mua thêm sách tô màu đi, chẳng phải cô giáo nói con có khiếu làm họa sĩ hả, bây giờ mình đầu tư cho con."

Ba Châu thấy có lý, lại lấy thêm một cuốn sách tô màu cho bé. Trên tay ông đã có sách toán, sách văn, vở tập viết, vở bài tập toán. Toàn bộ đều là sách lớp một không thôi.

Châu Minh Lan muốn nói lại thôi, thôi thì cứ để ba mẹ mua, trở về mình không dùng tới, lần sau ba mẹ sẽ không mua nữa.

"Con gái, chú có bán đồ chơi, con có muốn mua đồ chơi không?"

Châu Mình Lan nhìn ông chú, ông chú lại chỉ về khu đồ chơi.

Châu Minh Lan nhìn thấy người bán hàng bên khu đồ chơi vẫn còn đứng đó, không nhìn qua mình, thấy ông chú trong tay cầm búp bê xinh đẹp vẫn còn trong hộp.

Đặc biệt là nụ cười của ông chú này có chút giả.

Châu Minh Lan hỏi: "Đồ chơi gì chú."

Ông chú: "Có búp bê công chúa nè, có lâu đài nè, con muốn gì cũng có, đi theo chú nha."

Châu Minh Lan: "Để con nói mẹ con cái rồi đi ha?" Chắc là bắt cóc con nít, cứ muốn cô đi theo hoài thì chắc 8 9 phần 10 rồi.

"Thôi, chú dẫn con lại quầy đồ chơi, con lấy xong lại trở lại với ba mẹ con, nhanh lắm, đi, đi theo chú nha."

Châu Minh Lan bình tĩnh, nếu kiếp trước cô 10 mấy tuổi xuyên về, cô nhất định sẽ sợ, nhưng linh hồn cũng sắp sỉ 40 rồi, có chuyện kinh thiên động địa gì cô chưa thấy.

Châu Minh Lan nhìn ông chú đang cố gắng thuyết phục mình đi theo, trong lòng thầm đếm 3, 2, 1, chạy!

Cô bất ngờ chạy về phía ba mẹ mình, ông chú cũng không phản ứng kịp, rõ ràng trước đó còn bình thường mà, sao tự dưng chạy?

Châu Minh Lan: "Ba mẹ! chú đó muốn dẫ con đi mua đồ chơi, con đi nha."

Ba mẹ Châu nghe con gái nói nhìn về người đàn ông đang chuẩn bị chạy kia, trong khi mẹ Châu chưa hiểu gì thì ba Châu đã nhào lên khống chế người đàn ông.

người xung quanh với nhân viên cửa hàng bu lại xem, nhân viên cửa hàng hỏi: "Dạ thưa quý khách, có chuyện gì từ từ nói ạ, thưa quý khách, xin hãy bình tĩnh."

Ba Châu mạnh tay đè người đàn ông xuống đất, hỏi nhân viên cửa hàng: "Cô có biết người này không, người này mới nói chuyện với con gái tôi, muốn con tôi lại sạp đồ chơi kia mua đồ chơi."

Mẹ Châu mặc dù vẫn chưa hiểu nhưng lại ôm con gái vào lòng, trước bảo vệ con rồi tính.

Nhân viên cửa hàng nhìn người đàn ông rồi nói: "Dạ em biết, anh này vừa vào tiệm em đây mà."

Nhân viên bán đồ chơi bên khu kia chạy lại hỏi: "Sao vậy? Sao lại để khách ẩu đả trong tiệm?"

Ba Châu: "Cái người này bộ không phải nhân viên tiệm anh hả? Vậy muốn dẫn con gái tôi đi mua đồ chơi làm chi, khi tôi phát hiện thì lập tức chạy trốn nữa!"

Mẹ Châu hơi run: "Bắt cóc con nít hả?" Sau khi tự lầm bầm mấy chữ bà liền hoảng sợ ôm lấy con gái mình, suýt nữa là mất con rồi.

Nghe bà nói thế, đám đông cũng hiểu ra, lập tức quăng ánh mắt tức giận lên người đàn ông.

Người đàn ông gào lên thanh mình cho mình: "Tôi không có, đứa bé đó nhìn đồ chơi trong tay tôi, nên tôi mới chỉ nó chỗ mua, xong rồi nó chạy lại xin cha mẹ nó, tự dưng cha nó đè tôi ra đánh!"

Châu Minh Lan thêm vào lửa chút dầu, cô ngây thơ nói: "Đúng rôif, chú nói mua đồ chơi nhanh lắm, mua xong sẽ dẫn con về gặp ba mẹ."

Người xung quanh vốn nghi ngờ nhưng cô vừa nói ra họ liền chắc chắn, dù sao thì con nít cũng không biết nói dối.

Ba Châu nói: "Em lấy điện thoại gọi cảnh sát đi, cái thứ này phải ở tù! ngay cả con nít cũng động tay được, đúng là loại trời đánh thánh đâm."

Mẹ Châu nhanh nhẹn lấy điện thoại ra gọi cảnh sát, không đến mấy phút, tiếng xe cảnh sát đã réo lên quanh cửa tiệm. Châu Minh Lan có chút đói bụng, làm con nít dễ đói quá.

Cảnh sát tiến tới lấy lời khai, đem người đàn ông kia đi, cũng xin trích xuất camera cửa tiệm, sẵn tiện xin luôn số điện thoại của ba Châu.

Một cảnh sát tốt bụng nói với các phụ huynh xung quanh: "Mọi người hãy nâng cao ý thức cho con nhỏ với người lạ, tránh để các bé bị cám dỗ bởi mấy món đồ nhỏ, người lớn chúng ta nhìn vào thì thấy dễ, chứ thật ra trẻ con rất dễ bị lung lay.