Huyền Vãn Khúc

Chương 7: Diệt chuột con.

Trước cổng Quốc tử giám từng nhóm người nối đuôi vội vã tiến vào. Y phục xộc xệch, biểu tình đều cực kỳ mất kiên nhẫn. Đình đồng chạy mất dạng, giữa cái lạnh buốt của mùa Đông còn trải qua loại tình cảnh này. Đúng thật khắc nghiệt.

Nhiều học trò không nhịn được cảm thán.

“Sao lại đổ mưa lớn như vậy!?”

Đúng vậy, hôm nay là một ngày mưa.

Thủy quang nắm tay nhau nện từng trận trên mái nhà. Con đường đông đúc chỉ thưa thớt vài bóng người nhanh chân chạy trở về. Tiếng sấm đùng đoàng đinh tai nhức óc doạ người. Tiết trời lạnh lẽo của mùa Đông trời ngoài dự liệu đổ mưa lớn, lạnh cắt da xẻo thịt. Tiếc rằng không lạnh bằng diễn cảnh tại Kỳ Vương phủ.

Kỳ Vương một thân lam sắc, sạch sẽ tôn quý. Màu da bẩm sinh không thể giống đám võ tướng đen như than nhưng cũng không thể trắng trẻo như đám công tử trong kinh thành. Tuy vậy không thể bác bỏ một điều, Thương Phong Kỳ đặc biệt rất có khí vị nam nhân.

Rất hút mắt.

Nam nhân ngồi trong lương đình, thong thả đun ấm rượu, hương thơm lan toả quấn quanh nơi đầu mũi. Trên bàn bày nhiều loại điểm tâm đủ màu đủ sắc. Kỳ Vương dung mạo đoan chính, khí phách hiên ngang lại không kém phần liêu nhân. Hắn ngồi ở đó, dù cử động tứ chi cũng rất đáng xem. Ánh mắt sâu xa, tiếng mưa rơi bên tai không dứt, dư quang ngắm nhìn đoá phù dung ướŧ áŧ trong màn mưa.

Bị vùi dập tàn tạ đến như vậy cũng không từ bỏ. Thật cố chấp.

“Á, Vương gia tha mạng! Vương gia. Ách, tha mạng!”

“Thương Phong Kỳ, ngươi sẽ chết không yên!”

“Điện hạ khai ân. Nô tài biết sai!”

“Ngươi gϊếŧ chúng ta đi!”

Âm thanh trượng gỗ đánh vào da thịt, tiếng gào khóc đau đớn, những lời cầu xin lẫn nguyền rủa.

Thương Phong Kỳ như câm như điếc, thị nữ phía sau tay run run tiến đến, dòng rượu sóng sánh nóng ấm chảy đầy vào ly trước bàn.

Tiếng mưa cắn nuốt tất cả âm thanh tuyệt vọng cùng thống hận. Giữa màn mưa, dây thừng trói cố định bốn hạ nhân trên ghế dài tách biệt, đứng cạnh là thị vệ tay cầm trượng gỗ, không chút lưu tình đánh xuống. Dòng nước không biết vô tình hay hữu ý tạo thành một tấm sa trướng trắng thuần ngăn cách lương đình với khung cảnh bên ngoài.

Bốn hạ nhân cố gắng ngẩng đầu. Trượng hình đánh lên cốt nhục, huyết tinh bị nước gột rửa đến nỗi chẳng còn dấu vết, chỉ có cảm giác tê dại.

Thời khắc trở thành tử sĩ, bọn họ đều biết kết cuộc của chính mình. Khi nhận được mệnh lệnh ẩn nấu tại phủ Kỳ Vương, chân trước vừa bước qua cổng Vương phủ, chân sau đã vì chính mình trù tính một sự ra đi thật nhẹ nhàng.

Tiếc rằng, kiến còn có du͙© vọиɠ cầu sinh, bọn họ tự đem khả năng đánh giá quá cao.

Nhuệ khí tiêu tán, lòng tự mãn đã dẫn đến kết cục thảm bại của hiện tại.

Bọn họ chưa từng sinh lòng sợ chết, nhưng hiện tại, bọn họ sợ hãi phải sống tiếp.

Kỳ Vương tâm tính tàn nhẫn, hắn không khoan nhượng bất kỳ kẻ nào, dù còn sống hoặc đã chết.

Không được lệnh của chủ tử, trượng hình không ngừng tàn phá da thịt. Một tỳ nữ cố sức ngẩng đầu, thân thể giãy dụa mưu tính trốn thoát đau đớn da thịt. Ánh mắt khổ đại cừu thâm nhưng câu từ vô cùng khẩn thiết.

“Đừng mà! Xin cứu lấy con ta!”

Động tác khựng lại, Thương Phong Kỳ bị khơi gợi lên lòng hứng thú. Dòng rượu ấm nóng trượt qua yết hầu. Ánh mắt lặng lẽ quan sát nữ nhân khóc đến lê hoa đái vũ, gương mặt xinh đẹp ướt đẫm không rõ vig nước mắt hay trời mưa.

“Nô ty đang hoài hài tử. Xin Vương gia thương xót. Nô tỳ biết rõ bản thân tội ác tày đình, chỉ mong Vương gia tha mạng hài nhi của nô tỳ.”

“Cảm động thật!” Một màn mẫu tử đồng tâm được diễn đến xuất thần.

Hắn tùy tay vứt ly rượu trong tay lên bàn, hạ nhân phía sau sợ hãi quỳ xuống, trên bàn thoáng chốc dần trở nên lộn xộn. Thân ảnh lam y tiến nhập giữa màn mưa. “Các ngươi có phải cảm thấy bổn vương rất cần lời khai từ miệng các ngươi?”

Ngân quang loé sáng, dây thừng đứt đoạn, cơ thể tỳ nữ ngã vào bùn lầy, máu tươi tanh tưởi hoà với đất. Nàng hét thảm một tiếng, biểu tình khó lòng tin tưởng.

Lưỡi kiếm đâm xuyên ghim chặt cơ thể nữ nhân trên đất, hài tử trong bụng nàng liệu có còn sinh cơ không cũng không quá khó đoán.

Tại sao?

Tại sao!

Nàng hao tâm tổn trí mưu tính tất thảy, sao có thể là kết quả này. Biểu tình trên mặt nữ nhân dần trở nên vặn vẹo, tiếng hét vang vọng cả một góc trời Vương phủ.

“Thương Phong Kỳ, ngươi tâm ngoan thủ lạt. Trả hài tử cho ta! Ngươi trả lại con cho ta!!!”

“Ám vệ Vương phủ nuôi rất tốn cơm. Nếu đã muốn che giấu bổn vương không tiện tra hỏi thêm. Dù sao sớm muộn cũng biết mà thôi, bổn vương không gấp.” Thương Phong Kỳ tiếc nuối thở dài, khoé môi câu lên một ý cười trào phúng. “Các ngươi vẫn chưa nhận thức được tình thế sao. Rốt cuộc là bổn vương để tâm lời khai từ miệng các ngươi, hay là các ngươi đang cần mạng của chính mình.”

“Ngươi còn là người không?”

Nam nhân này quá đỗi ngoan độc. Chủ tử ở bên ngoài cũng không chỉ phái bốn người bọn họ ẩn náu trong Kỳ Vương phủ. Vào thời khắc thân phận bại lộ, chủ tử cũng sẵn sàng từ bỏ bọn họ, nhiệm vụ thất bại, không có nhiệm vụ trói buộc, tất cả đều không có gì để mất. Dù phải nói nhăng nói cuội chọc giận Kỳ Vương cũng tốt, chỉ cần không còn sống mới gọi là chân chính giải thoát.

“Đương nhiên.” Đế giày giẫm lên chuôi kiếm, Thương Phong cách nhướng mày, khẽ nghiêng đầu, “Ánh mắt của ngươi là đang oán trách bổn vương.”

Phần bụng hơi lộ ra của nàng đã đau đến mất đi tri giác, khoé miệng liên tục trào ra huyết tinh lại bị nước mưa xối rửa sạch sẽ. Đôi mắt long lên sòng sọc, khổ đại cừu thâm nhìn thẳng vào hắn.

“Bổn vương cùng các ngươi không thân, các ngươi lại muốn dùng hài tử chưa sinh ra này để gợi lên đồng cảm của bổn vương. Các ngươi muốn dùng hài tử tranh thủ sự thương xót của bổn vương, chẳng phải để bảo toàn tính mạng của bản thân.” Thương Phong Kỳ không chút lưu tình giẫm lên vết thương đang xé mở. Là đám chuột con này trêu chọc phải hắn, cũng không thể trách hắn không lưu tình. “Người hoài thai là ngươi. Lợi dụng nó để giữ mạng sống cũng là ngươi. Cùng bổn vương một chút can hệ cũng không có. Ngươi sao có thể oán trách người vô tội. Người gϊếŧ hại thân sinh cốt nhục của ngươi chẳng phải là chính ngươi sao.”

“Ngươi cưỡng từ đoạt lý." Nàng dù sao cũng sẽ mất mạng. Nếu có thể kéo Kỳ Vương điện hạ làm thảm lót đường chẳng phải sẽ rất vẻ vang. Nữ nhân nhìn chăm chú hắn, bản năng săn mỗi âm thầm hành động.

Nàng dường như không biết đau đớn rút kiếm khỏi thân thể, lưỡi kiếm sắc bén nhuốm đầy huyết tinh. Chỉ cần nàng nhanh tay, mạng của Kỳ Vương sẽ vong dưới kiếm của nàng.

“Á!”

Nữ nhân gầm lên thê thảm, thân thể trên đất co giật không ngừng. Nàng mở to đôi mắt. Nàng đã quá xem nhẹ một vị tướng quân chinh chiến nhiều năm. Nàng cũng từng trải qua huấn luyện tử sĩ, không ngờ vẫn không bắt kịp tốc độ của Kỳ Vương, trước khi nàng kịp phản ứng kiếm trong tay bất ngờ bị đoạt đi, lưỡi kiếm đâm xuyên chiếc cổ thon nhỏ.

Kỳ Vương điện hạ nâng tay, tùy tiện để thứ nước của trời rửa trôi tất cả huyết tinh trên tay hắn.

“Các ngươi hầu hạ trong phủ đã lâu, bổn vương sẽ không để các ngươi chết.” Hắn chỉ tay về phía hai tên thị vệ gần đó, ra lệnh, “Kéo nữ nhân này vào rừng sâu, chăm sóc thật tốt, đừng để dã thú cắn chết trong một lần.”

Nữ nhân thân thể co giật, nàng muốn hét lớn không muốn phải sống trong lo lắng sợ hãi như vậy nhưng cổ họng đã bị tàn phá, chỉ còn ô ô phát ra những âm thanh vô nghĩa. Kỳ Vương dời bước trở lại lương đình. Hắn ngồi phịch xuống ghế ngả người ra sau, tùy ý để y phục thấm nước nhỏ giọt không ngừng, mệt mỏi khép lại hai mắt, tư thế không chút nghiêm chỉnh.

Đám chuột con chạy loạn trong Vương phủ mới diệt được một đám. Phải làm gì mới có thể diệt sạch sẽ.

Thật nan giải.

Tiết tấu mưa rơi dần chậm rãi rồi dừng hẳn, đọng lại những vũng nước nhỏ màu hồng nhạt trên đất. Thương Phong Kỳ không biết đã ngủ quên bao lâu, bên tai hắn vang lên âm thanh run run đè nén của Vân Thiên Giai, hắn mở bừng mắt.

“Giai nhi?”