Ba năm vẫn không thể nào khiến hắn quên đi cốt cách khi còn trong quân. Hiện tại còn lộ ra trước mặt tâm can nhi.
Mất sạch mặt mũi vì một nụ cười. Đúng thật sướиɠ quá hoá điên mà!
“Ư.” Đôi mắt hắc bạch phân chớp chớp đầy khó tin. Lúc sau, hành lang dài vắng lặng vang lên tiếng cười trong trẻo như chuông đồng, không biết vô tình hay cố ý mà xua tan mọi phiền muộn trong lòng hắn.
Kỳ Vương biểu tình trên mặt rạn nứt, ôm chặt lấy y vòng qua hành lang khúc khuỷu. Nói là đi nhưng thật ra càng giống chạy trối chết, ba bước thành hai sải dài chân. Vân Thiên Giai ôm chặt lấy hắn cười ngặt nghẽo, hai chân khoái chí đong đưa dường như muốn đem chính mình ngã xuống đất.
Tiểu nhân nhi vô lương tâm, hắn mắng không nỡ đánh lại càng không. Rốt cuộc nên làm gì mới tốt.
Hắn trước vén sau vun, có thể xoay chuyển thế cuộc triều đường trong chớp mắt cũng có thể nhìn thấu dã tâm sau lớp ngụy trang của từng người. Cho dù là kinh nghiệm toàn vẹn trên chiến trường hay cách giữ mạng trên triều đường. Hắn đều thuần thục trong lòng bàn tay.
Vân Thiên Giai có thể khiến hắn trở thành một người lúng ta lúng túng.
Y không có dã tâm. Ngày ngày cố gắng biến mình trở thành một vị công tử chi lan ngọc thụ danh xứng với thực.
Thương Phong Kỳ nhìn thấu mọi lo lắng của y. Hắn có thể tùy thời xé nát lớp mặt nạ được giấu kín của bất kỳ kẻ nào, kể cả chính mình, chỉ là với Vân Thiên Giai không có cách hạ thủ.
Do ta sủng em đến vô pháp vô thiên, ngoại trừ ta thì kẻ nào đủ gan đến sủng em chứ.
“Không cho cười nữa. Em còn cười trong đêm tân hôn ta cũng sẽ cười.”
“...Ha ha, ư, ha ha ha…” Vân Thiên Giai cười đến nỗi vết thương ở bụng đau âm ỉ vẫn không dừng được. Uy hϊếp, đây rõ ràng là uy hϊếp. Bỗng tiếng cười im bật, toàn thân y cứng đờ, khó lòng tin nổi, ánh mắt đầy lên án, “Ngươi, ngươi đánh mông ta. Ngươi đánh ta! Ta không thèm ‘xuất giá’ vào Kỳ Vương phủ ngươi nữa.”
“...” Thật êm tay. À không, ta nói ta trượt tay, em tin không. “Được, em không gả cho ta thì ta đến gả cho em.”
“Được thôi. Mau gọi phu quân.” Bộ dáng nàng dâu mới của Kỳ Vương điện hạ, nét mặt phiến hồng e dè lễ độ khoác hỉ phục tân nương, ngoan ngoãn kính trà Vân phụ cùng Vân mẫu. Vân Thiên Giai nghĩ cũng không dám nghĩ, y chắc chắn song thân sẽ bị doạ một phen khϊếp vía rồi đem tách trà đó tưới cây luôn.
Kỳ Vương điện hạ co được giãn được, “Phu quân~~~”
“Gọi, gọi hay lắm. Gọi thêm vài tiếng.”
“Phu quân. Phu quân, nó gia tới hầu hạ ngài tắm rửa. Phu quân~”
“Ngươi hô to gọi nhỏ cái gì. Thật mất mặt.”
Nhìn hai tai Vân Thiên Giai đỏ hồng, cả gương mặt trở nên phụng phịu hẳn lên trốn chạy vào hõm cổ hắn. Thương Phong Kỳ càng thêm đắc chí.
Viên mãn, viên mãn!
Xe ngựa đã chờ bên ngoài, Vân tướng nâng tay vén rèm. Từ xa đã loáng thoáng trông thấy bóng dáng Kỳ Vương. Mà bên cạnh Kỳ Vương là tiểu nhi tử của ông đang đi song hành cùng nhau. Vân phụ vừa xúc động vừa cảm thấy may mắn. Tuy tiểu nhi tử của ông lấy thân phận nam tử ‘gả’ đi nhưng lại được Kỳ Vương điện hạ trân trọng. Còn có được đặc cách khảo thi khoa cử. Tiền đồ như gấm rộng mở phía trước.
Hai người bọn họ tuy có tình ý sâu đậm nhưng vẫn giữ đúng quy củ, không vượt lôi trì nửa bước. Quả là đáng quý.
Vân tướng còn đang chìm đắm trong dòng suy tư, nào biết tiểu nhi tử ông phải ‘đấu tranh sinh tử’ như thế nào mới có thể khiến Kỳ Vương nhượng bộ.
Ở đằng xa kia, Thương Phong Kỳ sốt ruột hỏi, “Không cần ta bế em đi thật sao? Em đang đau kia mà.”
“Không cần, ta tự có thể.” Vân Thiên Giai quả quyết.
Gió đêm thổi lành lạnh, Vân Thiên Giai cứ chăm chú nhìn hắn, giống như đang đợi gì đó. Nửa khắc thời gian qua đi, trước ngực Thương Phong Kỳ bị nện một cú đấm, y nhỏ giọng oán trách. “Ngươi không hôn ta. Ta đã đợi lâu ơi là lâu.”
Kỳ Vương có thể làm gì, hắn siết lấy ái nhân hôn đến thừa sống thiếu chết. Khi được ‘phóng sinh’ tiểu nhân nhi không nhịn được lườm nguýt, còn không quên đá hắn vài cái để trút giận.
“Giai nhi, khoan đi đã.”
“A dạ.”
Ánh mắt Vân Thiên Giai ngơ ngác, đánh một cái ngáp rõ to. Khoé mắt cũng vì thế mà nổi lên một tầng nước mông lung. Tim Thương Phong Kỳ hẫng một nhịp, trong thoáng chốc như bị một tảng đá đập bẹp dí.
Tiểu thố mạo!
Tâm can nhi!
Tiểu bất điểm!
Tiểu nhân nhi!
Đệt mịa, cái sự đáng yêu đáng chết!!!
Không thể, Giai nhi không thể học hắn nói mấy lời như vậy. Kỳ Vương điện hạ lặng lẽ áp mấy lời tục tĩu đang rục rịch xuống, từ trong ngực áo lấy ra một tấm lệnh bài đưa đến tay người trước mặt.
“Ngọc bội vỡ rồi thì thôi vậy, đây là lệnh bài đại diện cho thân phận Kỳ Vương của ta. Trên thánh chỉ ghi rõ tên ta, em giữ kỹ lệnh bài này, ta muốn chạy cũng chạy không thoát.” Thương Phong Kỳ mổ một cái lên môi thiếu niên đang ngây ngốc, nghiêm túc hỏi lại, “Ta giao Kỳ Vương Thương Phong Kỳ của Đại Dực triều cho em. Phải bảo quản thật kỹ đấy nhé, tiểu công tử của ta.”
Vân Thiên Giai ngây ngây ngốc ngốc bị người tiễn lên xe ngựa hồi phủ. Duy chỉ bàn tay vẫn cố gắng siết chặt lệnh bài. Vân tướng bên cạnh tam quan sụp đổ, trước khi rời đi còn đối Kỳ Vương trừng mắt đầy giận dữ.
Một thân ảnh thoăn thoắt gần như hoà là một với màn đêm xuất hiện sau lưng Thương Phong Kỳ. Thi lễ.
“Chủ tử, bệ hạ thông truyền.”
“Đi thôi.”
Hắn tùy tiện ứng thanh song liền sải bước trở lại lối mòn dẫn đến thư phòng Hoàng Cẩn đế. Trên đường đi, ám vệ không cam tâm hỏi. “Thuộc hạ lắm lời, chỉ có một thắc mắc, mong được chủ tử giải đáp.”
“Đúng thật rất lắm lời.” Từ nơi này đến chỗ Hoàng đế còn cách một đoạn, hắn đương thời rảnh rỗi, “Nói đi.”
Ám vệ được cho phép vô thanh vô tức thả lỏng thân thể. “Lúc nãy thời cơ rất tốt, ngoại trừ có mặt tiểu công tử cũng chẳng còn ai khác. Tại sao chúng ta không bắt giữ trưởng tử Phó gia về thẩm tra, thả hắn đi khác nào thả hổ về rừng. Hơn nữa, thuộc hạ điều tra được hắn còn mô phỏng theo thói quen của chủ tử, bất kể là hành động hay cử chỉ.”
“Hắn mô phỏng bổn vương sao!? Ừ hèn chi thấy cái tính khí khó ưa như vậy.” Thương Phong Kỳ nhớ lại từng cử chỉ của người kia. Vậy hắn sau này có cần mỗi ngày một màu sắc y phục, mang giày gấm của nữ tử, tóc vấn nhẹ nhàng, mình hạc xương mai.
Ám vệ: “...” Chủ tử.
“Sẽ không thể có chuyện gì xảy ra. Mặc hắn đi.” Vòng qua đoạn hành lang gấp khúc cuối cùng, Thương Phong Kỳ ý cười càng thêm ngông cuồng. “Thích mô phỏng thì tùy hắn đi. Những thứ bổn vương nắm giữ khiến người khác mơ ước là điều khó tránh khỏi. Bất kể quyền lực hay là em ấy. Phó Trường Khiêm chỉ là một trong số bọn họ, không bột đố gột nên hồ. Kẻ mạnh được sinh ra ở Đại Dực triều này, chính là ta.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Kỳ Vương nói đúng, hắn được sinh ra để trở thành kẻ mạnh.
Kẻ mạnh mãi mãi là kẻ chiến thắng. Hắn giữ chặt sợi dây vận mệnh của chính mình đồng thời nắm giữ mạng sống kẻ khác.
Mạng của Phó Trường Khiêm cũng không ngoại lệ.
Bên trong ngự thư phòng đèn đuốc sáng choang. Hoàng Cẩn đế day ấn mi tâm, tấu chương bị ném vươn vãi trên bậc thang.
“Lễ thì miễn đi. Tình hình sao rồi?”
Thương Phong Kỳ quỳ được một nửa thì đứng dậy, “Mọi thứ đều thoả đáng. Nhi thần đã phái ám vệ truyền mật chỉ đến Thanh Châu, Liên Châu và Toạ Thành trấn.”
Hoàng Cẩn đế từ vị trí cao nhìn xuống nhi tử. Nhi tử của ông cũng là trợ thủ đắc lực nhất. Mới đó đã trôi qua mười tám năm, tiểu bánh bao ngày nào đã hoá thành một tên nam nhân đĩnh đạc mà ông ngày ngày ôm mối hận tình sâu như biển.
“Phong Kỳ, con phải đến Giang Nam.”
“Tại sao nhất thiết là nhi thần.” Thương Trường Lạc ngày ngày náo loạn thành Đông phá tanh bành thành Nam sao không để nó làm chút chính sự. Lần nào thiết thiết đều là hắn.
Hoàng Cẩn đế đăng cơ bao nhiêu năm. Chơi đùa nhân tâm các vị đại thần đến nỗi mỗi người không một đêm u sầu già thêm mười tuổi thì cũng bị phiền muộn bạc hai bên tóc mai. Tiểu nhi tử nhà ông mà thôi, ông trị không nổi chắc.
“Con xem tấu chương đi. Có một đám người giả dạng thương nhân mang theo muối lậu đến Giang Nam. Muối lậu sử dụng đổi thành gạo với thương nhân khác. Phong Kỳ, đây là thánh chỉ.”
“...Nhi thần cẩn tuân thánh chỉ. Tạ chủ long ân. Chỉ là phụ hoàng...” Muốn áp ta, ngài hẳn chưa quên phụ hậu ta họ gì đi. Kỳ Vương điện hạ bày ra dáng vẻ sầu não, “Nếu muốn đến Giang Nam cần chuẩn bị rất nhiều thứ. Nhi thần ngày ngày bận rộn, lo sợ chậm trễ chính sự.”
“Trẫm giúp con xem sổ con?”
Hoàng Cẩn đế chẳng qua thăm dò hỏi một câu. Chỉ thấy trong nháy mắt, khoé môi Thương Phong Kỳ sắp cong đến tận mang tai, chấp tay hướng ông hành lễ liền lập tức vụt mất. Hoàng Cẩn đế nhìn thái giám tùy thân Thường công công nén cười bên cạnh.
“Chỉ vài ba quyển sổ con, đáng để nó vui mừng thế sao. Nhớ ngày trước còn là thái tử, trẫm không những xem sổ con lại còn thay phụ hoàng nhϊếp chính.” Thật hoài niệm.
Hoàng Cẩn đế đang chìm đắm trong hư mộng thì bị kéo về thực tại. Ông nhìn từng chồng sổ con chất đầy trên bàn, trên trán nổi cả gân xanh, khoé môi giật giật. Ông lại bắt đầu dâng lên mối thù sâu như biển với thân sinh nhi tử chính mình.
“Người đâu, đem Kỳ Vương tóm đến đây cho trẫm!!!”
Từ Ngự thư phòng truyền ra âm thanh long ngâm. Thương Phong Kỳ ngồi trong xe ngựa về được hơn nửa đường thì bị người tóm đi. Hắn cũng chẳng mấy ngạc nhiên với kết quả.
Một lúc sau, tất cả nô tài nối đuôi ra khỏi Ngự Thư phòng. Bên trong, Kỳ Vương điện hạ được dâng gọn gàng đến trước mắt hoàng đế. Hoàng Cẩn đế nhìn nụ cười không biết hối cải của hắn, ánh mắt sắt bén không ngừng tuông ra ‘lời vàng ý ngọc.’
Hoàng Cẩn đế: “Tiểu tử khốn kiếp con cả ngày đã làm những gì? Muốn chơi phụ hoàng ta sao, có tin trẫm đánh chết con không. Thương Phong Kỳ, trẫm nói cho con biết, con….”
Kỳ Vương tư thái đoan chính duy trì nụ cười không chút kẻ hở: “...Nhi thần biết sai.” Buồn ngủ quá!
Trận ồn ào này chỉ dừng lại khi Quân Hậu từ Thừa Quân điện đi đến. Chưa đến nửa khắc sau, mọi thứ trong ngự thư phòng im bật, Kỳ Vương điện hạ được hộ tống trở lại Vương phủ, Hoàng đế bệ hạ quay quay về Thừa Quân điện cùng Quân Hậu.
Chuyện này chẳng phải lần đầu, đám nô tài bên ngoài lòng tràn ngập hiếu kỳ nhưng không có gan tiến lên truy hỏi. Bọn nô tài không biết nhưng Thương Phong Kỳ thì rất rõ. Nhớ lại thần sắc của Quân Hậu lúc ấy, thứ nằm giữa hai chân hắn lạnh toát.
Quân Hậu đã nói. “Còn ồn ào ảnh hưởng ta nghỉ ngơi. Lão tử cắt phăng thứ dưới đũng quần các ngươi.”
Ách. Phụ Hậu hắn nói được làm được.
Ngươi hỏi tại sao?
Bởi vì trong một lần cùng Hoàng Đế cải trang di phục xuất tuần, người từng cắt phăng thứ đó của một dã nam nhân khi hắn cả gan chạm bàn tay dơ bẩn đó vào người Hoàng đế.