“Không cần đâu, bổn vương gánh không nổi.” Cúi đầu quan sát cái đầu tròn đang chui rúc vào cổ, Thương Phong Kỳ cất tiếng, điệu bộ đầy thương tâm, “Bổn Vương chẳng qua chỉ là một nam nhân không tên không tuổi, Phó công tử hành cái lễ này, thật là đã đề cao rồi.”
Lời này của Kỳ Vương điện hạ hàm ý sâu xa, hắn không dám tùy tiện ứng đối. Kỳ Vương mắng hắn không biết lễ nghĩa lại mắng hắn không giữ quy củ, thậm chí nói hắn khi quân phạm thượng. Không được miễn lễ, Phó Trường Khiêm phải cúi đầu giữ nguyên tư thế hành lễ với gương mặt biến sắc.
“Ta không có!”
“Vậy sao.” Đáy mắt chứa một mảnh hàn quang, biểu tình trấn định không có chút ấm áp, tìm mỏi mắt không ra chút nhân khí nào trên người hắn. Uy áp được chủ nhân buông thả đem Phó Trường Khiêm trấn áp đến nỗi tứ chi vô lực, cũng vô tình đem người trong lòng dọa sợ. Cơ hồ cảm nhận thân thể tiểu nhân nhi giật nảy lên. Thương Phong Kỳ vạn phần bất đắc dĩ, bàn tay ôm lấy tấm lưng đơn bạc nhẹ vỗ vỗ. Bên tai y thì thầm.
“Ngoan, không sợ. Giai nhi, phải ghi nhớ.”
Vân Thiên Giai ngẩng đầu, cảm nhận vòng tay đang ôm lấy mình dần dần siết chặt đầy khó hiểu. Rốt cuộc hắn muốn y ghi nhớ điều gì?
Là không sợ hãi hắn hay thứ gì khác?
“Ngươi không có!?” Từ góc độ này Vân Thiên Giai chỉ trông thấy sườn mặt của hắn, bàn tay trên lưng ôn nhu dỗ dành y, Vân Thiên Giai đối với vẻ mặt âm tình bất định của hắn cũng không hoảng hốt. “Ngươi nói, tay tiểu công tử trầy xước cả rồi, bổn vương đau xót vô cùng. Dù sao chỉ cần là người, có mấy kẻ không biết Kỳ Vương điện hạ là tên sắc lệnh trí hôn. Ngươi còn không phải đang âm mưu lấy mạng bổn vương.”
Bầu không khí càng thêm ngột ngạt, Phó Trường Khiêm nhìn trên người mình bị ghim mấy mũi tên. Lại đưa mắt đến nụ cười đầy ẩn ý của Kỳ Vương. Lòng chợt sáng tỏ, khổ đại cừu thâm nghiến răng ken két. “Trò này là ngươi bày ra. Tổn hại gia quyến trọng thần, Kỳ Vương điện hạ quả thật lá gan không nhỏ chút nào. Ngài không sợ chuyện hôm nay sẽ truyền đến tai hoàng đế bệ hạ.”
“À, quên mất, bổn vương gọi Thương Phong Kỳ. Thiên hạ này là của Thương gia. Người đang ngồi trên long ỷ cũng không phải họ Phó. Phụ hoàng sẽ tin lời dè bĩu từ đám các ngươi rồi trừng phạt thân sinh nhi tử của người. Ngươi cảm thấy chuyện hoang đường như thế sẽ diễn ra sao!?” Ngón cái cùng ngón trỏ chà xát vào nhau. Thương Phong Kỳ tràn ngập trào phúng.
“Ngươi! Đường đường Kỳ Vương lại ỷ thế hϊếp người.” Rõ ràng người bị thương là hắn, thế nhưng lại bị Kỳ Vương cưỡng từ đoạt lý.
Phó Trường Khiêm thẹn quá hoá giận, phất tay áo, thân thể nghiêng ngả lảo đảo rời đi. Lời tốt đẹp còn chưa nói hết, vẻ mặt Thương Phong Kỳ đầu tiếc nuối.
Thôi. Để lần sau vậy!
“Có câu ‘Sự liễu bất y khứ,’ ‘Thâm tàng quân dữ danh.*’ Làm sao đây Phó công tử, ngươi hãy giúp bổn vương suy nghĩ, rốt cuộc bổn vương nên cho ngươi từ trần hay là băng hà đây!”
*Hai câu thơ trên là của Lý Bạch tiên sinh.
Dịch thơ:
Làm xong việc rũ áo ra đi,
Ẩn kín thân thế cùng danh tiếng.*
Từ trần hay băng hà, dù khác cách gọi nhưng cùng một kết quả. Có điều ‘băng hà’ chỉ được dùng cho thiên tử, người nắm giữ vận mệnh quốc gia.
Kỳ Vương đây là đang cảnh cáo hắn. Đừng nên mang tham vọng liều lĩnh, ngoan ngoãn cụp đuôi mà sống.
Đến khi thân ảnh Phó Trường Khiêm khuất khỏi tầm mắt. Thương Phong Kỳ đẩy nhẹ Vân Thiên Giai tách khỏi mình, muốn xem tình trạng vết thương của y.
“Giai nhi. Hắn đi rồi, đừng sợ, A Kỳ ở đây.”
Vân Thiên Giai buông hắn ra một chút. Tạo ra một khoảng cách nhỏ đến mức chỉ luồn được một cánh tay người trưởng thành giữa hai người.
Y không muốn tách khỏi hắn ra chút nào.
“Chảy cả máu, y phục bẩn mất rồi, hắn dám đá vào bụng em. Tên khốn kiếp đó, ta nhất định sẽ gϊếŧ hắn.”
“...” Cầu xin trời phật thương tình trả cho y nam nhân điềm tĩnh lúc nãy ạ. Chân thành bái lạy.
“Đi, chúng ta đến thái y viện.”
Nói xong liền muốn bế người bay. Chỉ là lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, có người đang gọi, Vân Thiên Giai nhận ra giọng nói ấy, đó là vị tiểu công công lúc nãy. Y gắng gượng thân thể nhích người tạo khoảng cách với Kỳ Vương. Cực kỳ giữ vững quy củ.
Tiểu công công vừa chạy đến đã thở hồng hộc, hành lễ xong liền chữ được chữ không nói. “Ha phù, tiểu công, phù, tiểu công tử, tướng gia, tướng gia đang đợi ngài ở xe ngựa ạ, hộc hộc phù hù.”
“Đa tạ.” Vân Thiên Giai sâu kín đẩy vào tay tiểu công công một ném bạc. Y gom nhặt mảnh vỡ ngọc bội trên đất rồi theo lối mòn khi nãy trở lại xe ngựa. Thương Phong Kỳ đau lòng bế y, tâm tình vui sướиɠ lần đầu vào đến hoàng cung của y bay sạch sành sanh.
“Em nhặt chúng về làm gì. Vỡ thì vỡ thôi.”
“...” Tâm trạng nặng nề nên y không muốn đáp lại hắn. Ngọc bội quan trọng mà y lại làm vỡ mất.
“Giai nhi, không phải đi! Lẽ nào em đang lo lắng nếu không có ngọc bội, ta sẽ không cùng em thành thân!?”
Ách, chưa nghĩ đến nhưng mà cũng rất có lý, lỡ như có thật thì sao. “Ừ.”
“Em, em!!! Khực khực khực khà khà.”
Thanh âm khó nghe hơn cả tiếng gà mái đang mổ thóc bị chó đuổi. Vân Thiên Giai nghi ngờ nhân sinh, khó tin mà nhìn hắn. Thanh âm này là con người phát ra sao. Rốt cuộc ở biên cương xa xôi hắn đã trải qua những gì. Biên cương nhàn rỗi đến mức học gà mái kêu sao. mà gà mái biên quan có kêu khó nghe thế không.
Y vô thức kêu, “Cục cục cục tát tát.”
(Thật ra tôi muốn ghi là cái nết cười anh như cái máy cày nổ chậm, mà thời đó làm gì có máy cày. Nên thôi.)
Không khí lắng đọng, đặc biệt lắng đọng. Kỳ Vương điện hạ dừng bước chân, lần đầu trong mười tám năm nhân sinh hắn sinh ra cảm giác quẫn bách.
Toang!