Khi nãy không để tâm, Phó Trường Khiêm y phục đều loáng thoáng có điểm giống Kỳ Vương. Từng cử chỉ đến lời nói, đều rất giống. Tên này dung mạo tầm thường, tư chất bình phàm, đến cả cái móng tay cũng chẳng khiến người ta thích nổi.
Phó hầu đây là ủ mưu gì?
Muốn mô phỏng một Thương Phong Kỳ hoàn hảo để tạo phản đăng cơ danh chính ngôn thuận?
Phó Trường Khiêm không có khí thế quân lâm thiên hạ. Dù bắt chước tài giỏi nhường nào nhưng bản chất vẫn là bản chất.
Kỳ Vương tâm cao khí ngạo, tuổi nhỏ đã rong ruổi trên yên ngựa đạp gió xé tuyết. Phó Trường Khiêm lúc nhỏ hoặc là tụ tập đánh người hoặc là vô cớ gây rối.
Một người dã tính khó thuần. Một người dã tâm quá nhỏ.
“Vân tiểu công tử. À không, Giai nhi?”
Giai nhi?
Người này không cảm thấy kinh tởm sao.
Hoá ra là từ nãy đến giờ y lãng quên sự hiện diện của hắn. Vân Thiên Giai chà chà lòng bàn tay tìm hơi ấm. Mi tâm nhăn lại, thiếu niên tư dung đoan chính mềm mại, như đang thảo luận về bài học, phun châu nhả ngọc.
“Phó công tử không cần gọi ta như vậy. Ta cùng ngươi không thân.”
Giọng điệu Vân Thiên Giai khẳng định chắc nịch. Phó Trường Khiêm cứng họng, từ ban đầu đã vốn không thân, trải qua thời gian dài đằng đẵng, thân cái méo gì!
“Sao lại vậy, chúng ta cùng học tain Quốc tử giám thái học, có tình nghĩa đồng môn, hà cớ phải xa cách.”
Khống chế cái khoé môi giật giật của ngươi rồi hẵng nói. Vân Thiên Giai thầm nghĩ.
“Có lẽ là ta duyên bạc mệnh mỏng, không có phúc cùng Phó công tử kết giao.” Y bình chân như vại. Ninh Tĩnh hầu dã tâm đã lộ rõ, hiện tại thế lực Vân gia đang góp phần ổn định thế cuộc, thánh chỉ tứ hôn đã hạ, Kỳ Vương cũng năm lần bảy lượt trong tối ngoài sáng nâng đỡ cho người của Vân gia, còn nơi nơi đối y sủng ái có thừa. Kẻ điếc cũng biết bọn họ cùng Hoàng Cẩn đế nhất thể đồng tâm, vậy mà đám người này si tâm vọng tưởng muốn phá bỏ kén tằm.
Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, Phó Trường Khiêm mô phỏng rất giống Kỳ Vương, chỉ tiếc ánh mắt Kỳ Vương chứa quá nhiều thứ, còn đôi mắt của hắn chỉ chứa mỗi cái long ỷ.
Đúng là Hoàng đế không vội, thái giám vội.
“Hazzz.” Vân Thiên Giai để lại tiếng thở dài thường thượt, không chút lưu luyến quay lưng rời đi.
“Đứng lại!” Phó Trường Khiêm sốt ruột hét lớn. Bước chân thiếu niên dừng lại, ánh mắt phảng phất như đang hỏi hắn muốn làm gì. Vân Thiên Giai càng ung dung, Phó Trường Khiêm càng thêm bất mãn. “Muốn đi? Đâu dễ đến vậy. À~~~”
“Ngươi, khốn kiếp. Trả ta.”
Sau khi giật mình phát hiện miếng ngọc uyên ương đang nằm trong lòng bàn tay người khác. Vân Thiên Giai hoả giận công tâm.
Đó là ngọc bội đại diện cho Vân Thiên Giai cùng Thương Phong Kỳ có hôn ước.
Ngọc bội luôn được y trân quý mang theo mỗi ngày. Rảnh rỗi liền lấy ra ngắm trong vui sướиɠ.
“Chẳng qua là một miếng ngọc, Giai nhi cần gì phải nóng giận. Lâu ngày gặp lại, chất ngọc này không tồi, chi bằng ngươi xem đây là quà gặp mặt, tặng nó cho ta đi.”
“Tên khốn. Trả lại cho ta trước khi ta ra tay đánh ngươi.” Bàn tay siết chặt, Vân Thiên Giai giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đánh ta??!” Phó Trường Khiêm khoái chí cười to, dường như không tin vào những gì mắt thấy tai nghe. “Giai nhi à, dựa vào cái thân thể đυ.ng vào là gãy, hay dựa vào võ công mèo cào của ngươi? Đánh ta! Ngươi đánh thắng ta đi, ta sẽ trả ngọc bội lại cho ngươi.”
Phó Trường Khiêm phá lên cười không ngừng lại được. Tiếng cười của hắn như muốn phá hỏng thính lực của Vân Thiên Giai. Ngự hoa viên bình thường chẳng ai dám tiến vào, bên cạnh có một giả sơn che khuất tầm nhìn, cho dù y đập hắn ra bã chưa chắc có người nhìn thấy, trừ phi…
“Đại nhân, liệu ta có thể phiền ngươi một việc?”
Tiểu công công an phận giả chết bên cạnh nghe tiếng gọi liền ứng thanh.
“Làm phiền rồi. Ngươi giúp ta thông tri cho phụ thân ta một chút, có lẽ đêm nay ta sẽ về muộn.”
Tiểu công công “dạ” một tiếng liền nhanh chân chuồn đi. Vân Thiên Giai đong đưa tay áo, nắm đấm siết chặt xông đến. Phó Trường Khiêm cũng không phải kẻ bất tài ngày trước, hắn lách người. Tay y giữ chặt cổ tay hắn, vị trí lòng bàn tay bóp mạnh một cái, sắc mặt Phó Trường Khiêm đen lại, nhân thời cơ đá mạnh vào bụng y.
Không thể khó nhận ra là thân thể y bay xa rồi đập vào giả sơn bên cạnh. Bụng quặn lên từng hồi, lưng bị đập đến đau nhói. Phó Trường Khiêm cong nhẹ mi mắt. Vân Thiên Giai nhổ một ngụm máu tươi hoà cùng nước bọt xuống đất. Y ngẫm nghĩ, nếu là Thương Phong Kỳ, hắn sẽ làm thế nào.
“Vết đỏ trên tay trông đẹp phết. Không ngờ là ngươi yếu thật. Đáng thương ghê!”
“...” Ngọc bội bị ngoại lực siết vỡ thành nhiều mảnh. Trán Phó Trường Khiêm gân xanh nhảy bình bịch. Hắn gầm gừ, “Ngươi…Thiếu đánh phải không.”
Vân Thiên Giai biết không phải thời gian thích hợp vì ngọc bội của y tổ chức lễ cầu siêu. Chỉ là cách nói chuyện của Thương Phong Kỳ đúng là rất gợi đòn. Trước mặt y giả vờ đoan chính, sau lưng lại thốt lên toàn “lời hay ý đẹp.”
Chưa hẳn sẽ thành công chặn miệng người ta nhưng chắc chắn sẽ làm người ta tức chết.
Tuy thô thiển nhưng dùng rất tốt
“Ha! Với cái thể lực ít đến đáng thương của ngươi phải dùng hết sức mà đánh. Ta rộng lượng, sẽ không trách tiểu nhi. Dù sao chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.”
Tiểu công tử tri thư đạt lễ không biết chạy đi đâu mất!
Hỗn thế ma vương này đây rốt cuộc là chuyện gì!
Phó Trường Khiêm không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, bởi vì vào thời khắc nào đó, hắn nhìn thấy phong thái của Thương Phong Kỳ chồng chéo lên gương mặt của Vân Thiên Giai.
Ngọc bội vỡ tan tành bị vứt xuống đất. Hắn thật sự nóng giận, nấm đấm giơ lên dạy dỗ y thế nào là quy củ. Phụ thân hắn là hầu tước, xét về gia thế hắn là quý tộc. Đã khi nào chịu qua loại nhục nhã này.
*Vυ't.*
Mũi tên ghim sâu xuống đất chừng ba tấc. Không biết mũi tên này xuất phát từ đâu, kẻ nào lại cả gan nơi hoàng cung động đao lộng thương. Tâm trạng Phó Trường Khiêm chùng xuống, một mũi tên khác bay về phía hắn, nếu không phải vì phản ứng nhanh nhạy, vị trí bị chạm đến chính là tim.
Một loạt mũi tên cứ như vì hắn mà dày công sắp đặt. Phó Trường Khiêm lách sang trái rồi nghiêng sang phải vẫn không thoát khỏi số phận trở thành nhím. Tên ghim vào mu bàn tay, khuỷu tay còn cả đùi lẫn vai.
Vân Thiên Giai quan sát không rời mắt, tình hình quá mức lộn xộn, một vài cung nữ bắt gặp đã hét loạn cả lên. Trong đầu y chỉ có một suy nghĩ “nếu có thể trốn đi thì thật tốt.” Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, chân y mềm rồi.
Y không đứng dậy nổi!
Phó Trường Khiêm nhận ra điều gì đó, đưa tay tóm lấy Vân Thiên Giai. Tay hắn như ma trảo, y nhắm tịt mắt.
Không được!
Từ nhỏ được phụ mẫu huynh tỷ yêu thương chiều chuộng mà trưởng thành. Về sau lại được Thương Phong Kỳ ngàn thương trăm sủng. Nếu nói cực khổ mà y đã trải qua, ngoại trừ bệnh tật quấn thân chính là đồng bạn bắt nạt. Nhưng cũng không nhiều, bởi vì không phải ngày nào Phó Trường Khiêm cũng có hứng thú lôi y ra làm trò tiêu khiển.
Từ khi sinh ra, cuộc đời y tuy không bằng phẳng nhưng chắc chắn không phải chông gai hay hiểm trở. Bởi vì y được thân nhân dốc sức cưng chiều cưng chiều.
Y luôn tự dặn chính mình phải mạnh mẽ, chỉ là y vẫn không làm được. Mọi thứ thật đáng sợ.
“Thật không phải phép. Ngươi dám chạm bàn tay dơ bẩn đó vào trân bảo của bổn vương?”
Vân Thiên Giai rũ mắt, tình cảnh này không phải lần đầu. Hắn lại đến cứu y lúc nguy cấp, Thương Phong Kỳ.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra.” Kỳ Vương trầm giọng.
Phó Trường Khiêm không phục, hắn không đánh lạnh Kỳ Vương, bàn tay bất mãn buông lỏng. Vân Thiên Giai chân vừa chạm đến đất liền rơi vào cái ôm ấm áp. Y vô thức ôm lấy, vùi mặt vào hõm vai hắn.
Ta ủy khuất.
Ngươi đã chạy đi đâu vậy??!
Sao bây giờ ngươi mới đến?!!
Hắn đánh ta, ngọc bội cũng vỡ mất, làm sao đây!
Ta bị đánh thật đau thật đau. Võ công ngươi dạy ta đánh không ngã hắn…
Vân Thiên Giai chất chứa một đống lời trong lòng, nhận ra có người ở bên cạnh, y lặng lẽ đem toàn bộ nuốt trở về.
“Bái kiến Kỳ Vương điện hạ.” Phó Trường Khiêm quy quy củ củ mà thi lễ.