Trong dòng chảy dài đằng đẳng của lịch sử đã vùi chôn đi rất nhiều thứ. Có thể là bí mật của những triều đại bị lãng quên cũng có thể là những sai lầm không thể xoay chuyển. Trăm hoa héo tàn, khép mình giữa sự lạnh lẽo của mùa Đông, tựa như một điềm báo của thời khắc giao mùa.
Ở nơi này, vào khoảng khắc tân hoàng đăng cơ, bách tính đều trao trả một chú bồ câu trắng trở về với trời xanh. Bồ câu trắng là phương thức đưa thư được ưu tiên trong triều đại này, việc thả những chú bồ câu trắng cũng tựa như vạn lời chúc mừng của lê dân đến tân đế.
Đại Dực là triều đại hưng thịnh nhất trong lịch đại tiền triều. Tiên đế băng hà, tân đế phụng theo di chiếu ngồi lên long ỷ. Tân đế lấy niên hiệu gọi Hoàng Cẩn Đế. Ba năm đầu đăng cơ, Hoàng Cẩn đế thống trị thiên hạ, vạn dân no đủ, vạn dặm thái bình, khắc hoạ mở đầu một thời kỳ thịnh thế phồn hoa. Xứng danh một vị minh quân lưu danh thiên cổ.
Nhưng vị hiền quân này sau khi kết thúc hiếu kỳ, năm thứ tư đăng cơ lại để một nam nhân dị tộc vi hậu. Dưới áp lực của triều thần, Hoàng Cẩn đế đành bất đắc dĩ nạp thêm một nữ nhân nắm giữ Phượng ấn trấn giữ ngôi vị Hoàng Hậu.
Các vị trọng thần chẳng kịp nâng tay áo lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán thì Hoàng Cẩn đế lại ban ra lưỡng đạo thánh chỉ khiến văn võ bá quan sầu muộn bạc cả hai bên tóc mai.
Một đạo thánh chỉ chính là truất phong vị Hoàng hậu của nam nhân dị tộc kia, đồng thời không nạp thêm cung phi. Đạo thánh chỉ khác chính là sắc phong nam nhân đó thành Quân Hậu, nắm giữ ngọc tỷ.
Văn võ bá quan trong triều lại một lần nữa quỳ rạp trước ngự tiền, đồng thanh đồng thể lấy cái chết can gián. Lấy lý do đại nghịch bất đạo, nam nhân không thể sinh hài dưỡng tử cho hoàng thất. Huống hồ ngọc tỷ là ấn tín truyền quốc, sao có thể rơi vào tay một ngoại nhân. Cầu hoàng thượng thu hồi thánh chỉ.
Hoàng Cẩn đế ngồi trên long ỷ cao cao mi mắt cong cong mỉm cười ấm áp như gió xuân. Xách Trương ngự y từ trong nhóm quan văn võ ra mà tuyên rằng.
“Trương khanh chuẩn ra Quân Hậu hỷ mạch có công, trẫm hết lòng vui mừng. Quân Hậu hiện đã hoài long chủng, làm Quân Hậu của Đại Dực triều là thuận theo lẽ trời. Sự việc kết thúc từ đây. Kẻ nào nghị luận. Trảm.”
Khẩu vụ cũng đã ra, văn võ toàn triều chỉ đành im lặng. Vị minh quân từ lúc đăng cơ đến nay lại làm ra một hành vi hoang đường của hôn quân. Tuy nhiên, đây cũng là chuyện trong hậu cung của hoàng đế, bọn họ tự biết đã sớm vượt quyền.
Thiên tử phẫn nộ, thây phơi ngàn dặm.
Ai ai cũng không thực sự dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ thiên uy.
Sau hơn chín tháng, vào một ngày mưa, Quân Hậu dưới sự kinh ngạc của thiên hạ, thuận lợi sinh hạ hoàng tử. Khắp chốn vui mừng, Hoàng Cẩn đế ban tên Phong Kỳ. Trước cùng ngày, Hoàng hậu cũng lâm bồn, như nhân đôi niềm vui mà hạ sinh thêm một vị hoàng tử. được Hoàng đế ban tên Lãng Nguyên. Hoàng đế hạ lệnh đại xá thiên hạ, vì hai vị hiền hậu miễn thuế ba năm.
Ngày hai vị hoàng tử ra đời cách đây cũng đã hơn mười tám năm. Thời gian đã lâu nhưng vị trí trữ quân vẫn chưa được xác lập.
Đại hoàng tử Thương Lãng Nguyên sinh hạ trước hai cái canh giờ, dung mạo nhã nhặn, văn phong xuất chúng, mười ba tuổi đã xuất cung kiến phủ, được Hoàng Cẩn đế ban tước vị Đoan Vương. Tiếc thay trời ghét người tài, Đoan Vương lúc nhỏ không may bị người ám hại, để lại bệnh căn dẫn đến thân thể bệnh tật triền miên.
Nhị hoàng tử Thương Phong Kỳ, bảy tuổi lén xuất cung theo Trấn Nam Vương và Trấn Bắc Đại tướng quân chạy đến biên cương. Đến nay chiến công mà hắn gom được có khi còn nhiều hơn muối đám người Đại Mạc từng ăn qua. Không những là hài tử được Hoàng Cẩn đế đặt nhiều kỳ vọng mà còn là người có nhiều khả năng kế thừa vị trí trữ quân.
Chỉ là bốn năm trước, sau khi trận chiến ở Đại Mạc kết thúc thắng lợi, Hoàng đế vui mừng đối với Thương Phong Kỳ câu sau nối câu trước liên tục ngợi khen. Vô tình lơ là phòng bị ngay trước ngự tiền bị chính thân sinh nhi tử hố một vố. Đành chuẩn hắn xuất cung kiến phủ, phong hào Kỳ Vương.
Trong cung Quân hậu còn một tiểu hoàng tử, gọi Thương Trường Lạc, tam hoàng tử tuổi nhỏ lại sở hữu dung mạo cùng Hoàng Cẩn đế như cùng một khuông đúc ra. Được đế hậu dốc lòng sủng ái, phong hào Lăng Vương đã sớm định, phủ cũng đã xây từ lâu nhưng hai vị cứ nhất quyết không chịu thả người.
“Nhị hoàng tử Thương Phong Kỳ, dẹp loạn có công, lòng trẫm an ủi, ban lụa Vân Cẩm ba cuộn, ngàn lượng hoàng kim, trăm lượng bạc trắng, mã não phỉ thúy mười cái, trân châu một cân, da hổ ba tấm, mười tấm da hồ ly."
“Kỳ Vương, lập nhiều chiến công. Phê chuẩn cùng Thừa tướng phủ Vân gia tiểu công tử Vân Thiên Giai kết thành phu phu. Lệnh Khâm Thiên Giám sớm định ngày lành."
Thương Phong Kỳ quỳ nghiêm tiếp chỉ, trước điện một vị công công công cất lên chất giọng lảnh lót.
Lưỡng đạo thánh chỉ hạ xuống, kinh thành nổi thêm từng trận sóng ngầm. Người người rắp tâm mưu tính, thử hỏi nước cờ này của thánh thượng như thế nào phá giải.
Phủ Thừa tướng chỉ có hai nhi tử, ngoài ra còn có hai nữ nhi, nhị nhi nữ đã sớm xuất giá. Trưởng tử quanh năm đèn sách lại không may bị phế hai chân. Vân thừa tướng chỉ đành trông mong Vân Thiên Giai lập thê sinh tử, nào ngờ nay lại phải phụng chỉ thành hôn.
Việc làm này của hoàng đế quá mức cường bạo, hiển nhiên sẽ làm thừa tướng nổi lên tâm tư bất mãn.
Nhóm văn thần sầu muộn đến sắp rụng cả râu. Võ tướng nôn nóng đến độ ăn cơm cũng đã cắn trúng lưỡi mấy lần. Khổ cho hai vị nào đó lại chẳng tỏ thái độ gì, mà ngược lại hình như còn đặc biệt thư thái.
Khoé môi Kỳ Vương mỗi buổi thượng triều đều sắp kéo đến cả mang tai. Dọa đám võ tướng sợ hãi muốn ném giày chạy ra khỏi hoàng cung. Khổ nỗi sợ thất lễ trước ngự tiền, chỉ đành nhắm mắt xuôi tay làm ngơ hai chân run bần bật cố gắng tỏ ra nghiêm chỉnh.
Bệ hạ!!!
Người bãi triều sớm thả chúng thần về nhà gặp thân nhân lần cuối!
Sau khi hạ triều, Thương Phong Kỳ tùy tay tóm lấy Lăng Vương Thương Trường Lạc có ý định đào tẩu trong xe ngựa của mình ném vào Lưỡng Nghi điện bồi Quân Hậu chà đạp. Thương Trường Lạc liều mạng giãy giụa, kêu la oan oác so với một đám vịt còn muốn lớn.
“Ca! Ca! Đệ là đệ đệ thân sinh của huynh! Thân sinh đó, ca! Đệ chỉ mới mười tuổi, còn cực kỳ nhỏ, đệ còn đang trong thời kỳ đáng yêu."
Diễn cảnh quá mức quen thuộc, cung nữ hai bên cúi đầu giả điếc. Thương Phong Kỳ dừng bước chân, tóm đệ đệ lên đánh giá một vòng.
Hai mắt, một mũi, một miệng, cũng chẳng khác đám người kia là bao. Trong đám triều thần thì còn khá thấp bé. Hắn nhìn trái nhìn phải trên người đệ đệ, quyết đoán lôi đi ném vào Điện Lưỡng Nghi.
Đến lúc này hắn vẫn còn thắc mắc tại sao phụ hoàng phụ hậu lại kiên quyết để A Lạc nghe chuyện chính sự, nhìn đệ đệ mỗi ngày trước ngự tiền đều đánh cái ngáp rồi xem hắn như cái cột mà tựa, người làm ca ca như hắn nắm đấm lại ngứa.
Thương Trường Lạc bị ném vẫn còn ngây ngốc.
“Ca, lương tâm ngươi đâu." Thương Trường Lạc đảo mắt, chấp nhận sự thật chính mình bị thân ca vứt bỏ.
“Nó bận rồi." Vị ca ca nào đấy nhìn đệ đệ mỉm cười mê hoặc nhân tâm. Ngôn từ và hành động lại ác liệt không thể tả. Hắn xoay người, theo lối hoa viên ra khỏi hoàng cung.
Bốn tháng nữa hắn sẽ cùng người kia thành thân. Hắn khó khăn trăm bề mới được phụ hoàng ban hôn, tuyệt không cho phép có sơ sót. Sau khi thuận tay vì phụ hậu “chia sẻ gánh nặng” Thương Phong Kỳ mới ung dung lên xe ngựa trở lại Vương phủ.
Đêm xuống, tại phủ thừa tướng, thanh y đứng dưới mái hiên, ngón tay thon dài cầm tiêu ngọc đặt lên cánh môi nhạt màu khép mở. Từng lọn tóc đung đưa dường như nhảy múa. Giữa đêm dài cất lên âm điệu du dương. Trên hành lang dài, gia nô đang thắp sáng cho những chiếc đèn l*иg. Ánh sáng xinh đẹp như sắc màu của hoàng hôn điểm tô chút ấm áp giữa tiết trời Đông lạnh giá.
“Lạnh đến ta cóng cả tay rồi, em còn có thể thổi được tiêu sao!”
Nam nhân ai oán cất giọng. Một thân y phục dạ hành, thân thể thon dài tựa như hoà vào màn đêm dày đặc. Vân Thiên Giai bình tĩnh thu hồi tiêu ngọc. Khẽ cười mặc cho tấm áo choàng dày nặng mang theo hơi ấm phủ lên người mình.
“A Kỳ, ngươi sao lại đến rồi?"
“Vân Thiên Giai, thái độ của em là gì? Không chào đón ta?”
Nhìn bộ dáng không tiền đồ của hắn, Vân Thiên Giai rất không nể mặt bật cười. Từ năm trước hắn mỗi ngày đều đến, tường nhà y đều bị đạp đến hỏng.
Còn không đủ chào đón!?
Thương Phong Kỳ yêu chết cái bộ dáng giảo hoạt đắc ý như tiểu hồ ly của y. Đem người vây chặt vào trong lòng.
Ầy… Thời gian bốn tháng thật quá dài!!!
Vân Thiên Giai phối hợp không giãy dụa. Dựa vào l*иg ngực vững chãi, tâm trí lại phiêu lãng bay xa.
Kỳ Vương… Thương Phong Kỳ.
Cuộc đời thật trêu người a, một thiên chi kiêu tử như hắn lại rơi vào tay y.
Hắn năm mười tuổi dưới vô vàn ánh mắt phán xét của bá quan toàn triều, ung dung trở thành tiểu quân sư vạch ra kế sách bảo hộ vạn dặm giang sơn. Đầu năm sau đã thỉnh chỉ xuất chinh, đánh đuổi giặc ra khỏi biên ải tận ba năm ròng.
Một người văn thao võ lược như vậy, cư nhiên ở trước mặt đương kim thánh thượng, xin tứ hôn với một nam tử.
Bất ngờ thay nam tử đó lại là y... Vân Thiên Giai.
Thương Phong Kỳ từng nói cả đời này hắn chỉ thuộc về riêng y. Đại Dực triều sau khi Hoàng Cẩn đế sắc phong Quân Hậu, nam phong trong dân gian cũng dần xuất hiện. Tuy nhiên định kiến vẫn còn đó. Vân Thiên Giai hiểu rõ Thương Phong Kỳ sẽ không bội tín, bản năng lại có chút sợ hãi trước sức nặng của thời gian.
Nhìn người ngồi trong lòng mình lại bắt đầu hồn vía lên mây, Thương Phong Kỳ đưa tay giữ cằm ái nhân quay về phía mình.
“Tiểu thố mạo lại đang nghĩ gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp.”
Hai thân ảnh yên lặng dìu nhau ngồi song song nhau dưới mái hiên. Hương hoa cỏ quyện vào mùi tuyết lành lạnh. Đợi thêm chút nữa, họ lặp tức sẽ thành thân.
“A Kỳ." Vân Thiên Giai khẽ gọi tên hắn. Bắt gặp ánh mắt chăm chú của Thương Phong Kỳ nhìn mình, y lại ngẩn người. “Không có gì.”
“Là của em, em muốn gọi bao nhiêu tùy thích. Sắc trời trễ rồi, đi ngủ thôi, tiểu tâm can.” Đưa mắt lại gần, chóp mũi hai người cọ cọ vào nhau. Hơi thở giao triền. Thương Phong Kỳ cảm nhận được mùi hương riêng biệt của y khiến hắn toàn thân thả lỏng, đem người bế lên liền tiến vào tẩm phòng.