Giám Sát Viên Số Một

Chương 17

Sau đó, cô ấy thường xuyên nhắn tin cho tôi, trong lời lẽ tràn đầy sự biết ơn, nhưng tôi không cảm thấy gì cả—chỉ là tôi không thích bầu không khí đó, chỉ là không thể chịu đựng được hoàn cảnh như vậy. Nên trước khi rời đi, tôi đã làm một việc khiến mình cảm thấy thoải mái.

Chuyện này có gì đáng để bận lòng?

Đây là lựa chọn của tôi, không liên quan đến người khác.

Nhưng lúc này, tôi tận mắt nhìn thấy khoảnh khắc khi tôi đứng chắn trước cô gái ấy, trái tim vàng đã bắt đầu hình thành.

Sau đó, nó lặng lẽ đi theo tôi rất lâu, cho đến trước kỳ thi đại học, nó đã có một giấc mơ rồi hoàn toàn thức tỉnh.

Không phải tất cả hệ thống đều có thể mơ thấy tương lai, nhưng vì nó đã chọn tôi, nên tương lai của tôi đã rơi vào giấc mơ của nó.

Nó không do dự mà rơi vào lòng bàn tay tôi, tự mình nói với tôi rằng tôi chính là người được nó chọn làm chủ.

[Trái tim này vốn được sinh ra là vì cô.]

[Chào cô Cố Tuệ Ninh, hệ thống đã phát hiện rằng cô là chủ nhân phù hợp nhất với tôi, tôi có thể giúp cô thay đổi số phận và cứu em gái của cô.]

[Nhưng, trong lòng tôi, cô mới là chủ nhân tốt nhất.]



Những ký ức đã qua, những mảnh ghép mà tôi chưa từng để ý, từng khung hình hiện lên rõ ràng trước mắt.

Thì ra là vậy.

Tôi nhìn cơn mưa màu vàng rơi lất phất trước mặt, mỗi hạt mưa đều giữ những ký ức của tôi, nó lưu giữ chúng cẩn thận như thể đây là những viên hổ phách.

"Tuệ Tuệ," thân hình của ông ấy ngày càng mờ dần, giọng nói cũng dần trở nên mơ hồ, "chia ly chỉ là tạm thời, đừng buồn, lau khô nước mắt đi, bố và mẹ của con thấy được sẽ rất đau lòng.

"Có thể vào một ngày nào đó trong tương lai, chúng ta sẽ gặp lại nhau lần nữa."

"Cho nên, hãy tiếp tục bước về phía trước đi, Tuệ Tuệ."

"Đừng kẹt lại mãi trong quá khứ, cũng đừng sợ hãi tương lai, hãy làm điều mà con cho là đúng."

"Bố mãi mãi tự hào về con."

7

[Cô Cố Tuệ Ninh?]

Khi dần tỉnh táo, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

[Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, thật là tốt quá.] Giọng nói ấy hiếm khi bộc lộ cảm xúc vui mừng, [Bác sĩ nói cô chỉ là quá mệt mỏi, tất cả đều là tại tôi...]

"Tiểu Đốc." Tôi ngắt lời, "Cảm ơn cậu đã chọn tôi."

Một thế giới nội tâm đổ nát như của tôi lại có thể dung nạp một linh hồn trong sáng như cậu ấy.

Tôi phải cảm ơn cậu ấy, vì đã nguyện ý chọn tôi.