Giám Sát Viên Số Một

Chương 13

Em ấy hiểu tôi, cũng như tôi hiểu em ấy.

Em ấy biết tôi sẽ không ép buộc em ấy, nhưng tôi cũng biết em ấy không muốn làm tôi đau lòng.

Cuộc trò chuyện này kết thúc trong im lặng.

Ngày hôm sau, tôi rời nhà từ sớm, chỉ để lại một mảnh giấy với vài dòng chữ cho Cố Kiều An.

[Cô không muốn đích thân nói lời tạm biệt với em gái cô sao?] Tiểu Đốc có chút nghi hoặc, cũng có chút xấu hổ, "Tôi làm phiền cô rồi."

Tôi lắc đầu, nhưng không trả lời câu hỏi đầu tiên, chỉ nói: "Tôi đã hứa với cậu."

Tôi cần đi đến tất cả các địa điểm chấm thi trên toàn quốc để đánh dấu.

Đánh dấu có nghĩa là "công bằng tuyệt đối" — dấu hiệu đó có thể đảm bảo rằng kỳ thi lớn toàn quốc này có kết quả công bằng, không bị bất kỳ lực lượng nào can thiệp.

Chỉ trong vài ngày, tôi phải chạy tới rất nhiều thành phố, dĩ nhiên rất mệt, nhưng tôi không quan tâm.

Muốn có được thứ gì thì dĩ nhiên phải trả một cái giá thích hợp cho thứ đó, nếu không sẽ không hợp lý.

Đáng chú ý là chi phí đi lại đều do Tiểu Đốc chi trả.

Ban đầu, tôi còn có chút nghi hoặc hỏi: "Không phải cậu nói cậu chỉ có một năng lực thôi sao?"

Nó im lặng một lúc lâu rồi trả lời: [Tôi đã tìm đến một người bạn chuyên quản lý tài chính, cậu ta đã giúp tôi chi trả.]

Những từ đó đã khiến tôi bị sốc phần nào: "Người bạn chuyên quản lý tài chính?"

[Chắc cũng không hẳn là bạn,] nó cân nhắc lựa chọn từ ngữ, [nhưng cậu ta rất giàu, thường xuyên giúp đỡ chúng tôi về mặt tài chính.]

Tôi không phải người thích truy hỏi cặn kẽ, nghe vậy tôi cũng không nói gì thêm.

Ngược lại, nó dường như nhận ra điều gì đó, tiếp tục giải thích cho tôi nghe: [Dù nó rất giàu, nhưng đó là một hệ thống rất tốt, tất cả tiền của nó đều được dùng để làm từ thiện, người chủ của nó cũng là một người rất tốt...]

Giọng Tiểu Đốc dần nhỏ lại: "Nhưng, trong lòng tôi, cô mới là chủ nhân tốt nhất."

Tôi ngỡ ngàng, mở miệng định nói gì đó nhưng lại không nói được, có chút muốn cười nhưng cuối cùng không cười nổi.

Nhưng chóp mũi có chút cay cay.

Tôi sao? Tôi có tư cách gì?

Làm sao cậu có thể khẳng định... thực ra, tôi căn bản không phải là một người tốt.

6

Thành phố X.

Tôi đứng trước cổng trung tâm chấm thi, thở phào nhẹ nhõm.

Những gợn sóng màu vàng nhạt mà mắt người bình thường không thể nhìn thấy, từ trung tâm tòa nhà lan tỏa ra ngoài, dần dần phai nhạt và tan biến trong không khí.