Giám Sát Viên Số Một

Chương 7

Tôi ngạc nhiên.

[Con người là sinh vật có trái tim, tương tự, năng lượng nguyên bản của tôi cũng có một trái tim—đó là nơi tôi lần đầu tiên phát sinh cảm xúc, vì vậy màu sắc của nó không giống với màu của những bộ phận khác của tôi.] Nó nói đến đây thì dường như nhận ra điều gì đó, [Xin lỗi, xin hãy tha thứ cho sự đường đột của tôi, nếu cô không muốn nhận, cũng không sao.]

Tôi nhìn chằm chằm vào trái tim màu vàng nhạt: "Tại sao lại tặng thứ này cho tôi?"

[Trái tim là nơi ấm áp.] Nó ngừng lại một chút, [Hình như cô, đang hơi lạnh.]

Giữa cái nắng gay gắt, tôi còn mặc áo dài tay, vậy mà nó lại nói tôi lạnh.

Nó không hiểu sự lo ngại của tôi, nhưng lại có thể nhìn thấy cảm xúc của tôi.

Rõ ràng tôi không muốn nói chuyện lắm, nhưng khoảnh khắc này, không hiểu sao, tôi lên tiếng: "Tiểu Đốc, công bằng không thể bảo vệ tất cả."

Khoảng một phút sau, nó mới mở miệng trở lại.

[Xin lỗi.] Nó lại xin lỗi lần nữa, [Có lẽ tôi đã hiểu tại sao cô buồn.]

“Vậy sao,” tôi kéo kéo khóe môi, “Năng lực của cậu rất lợi hại, tôi cảm thấy biết ơn cậu rất nhiều, nên đừng để ý.”

[Tôi chỉ đang suy nghĩ giải pháp,] mảnh tinh thể vàng trong lòng bàn tay nhấp nháy, một lúc sau, nó lại lên tiếng, [Thực ra, người bạn ban đầu dẫn dắt tôi đến thế giới này, vẫn chưa rời đi.]

Tôi: "Hửm?"

[Đúng vậy, năng lực của tôi có giới hạn nhất định—tôi không thể cảm nhận được vị trí của cậu ta, nhưng tôi biết, cậu ta thực sự vẫn chưa rời đi, chỉ đang ngủ say... Tôi không biết lý do tại sao cậu ta lại ngủ, nhưng trước khi đến thế giới này, tôi thực sự đã nhận được tín hiệu của cậu ta. Nhưng bây giờ có vẻ như cậu ta sắp thức dậy, cậu ta rất mạnh, nếu thức dậy, có lẽ cậu ta có thể giúp chúng ta.]

Tôi nghe thấy sự vui vẻ trong giọng nói của nó.

Tôi: "..."

Chưa kịp hỏi người bạn của nó là ai, tôi đã thấy bóng dáng em gái mình.

Em ấy nhảy chân sáo đi ra, đôi mắt đen láy, phía sau là một chiếc bím nhỏ, mái tóc bồng bềnh làm nổi bật đôi lông mày thanh tú.

“Chị!” Em ấy vẫy tay với tôi, chạy như bay đến.

Xem ra em ấy phát huy không tệ.

Tâm trạng u ám của tôi lúc nãy đã tan biến, mỉm cười đón lấy em ấy.

“Đi đi đi, tối nay em mời chị ăn đại tiệc,” em ấy cười tinh quái, “Em đã để dành tiền tiêu vặt lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có dịp dùng đến.”