Cá Mặn Sinh Tồn Tại Mạt Thế

Chương 8

Bên ngoài, mưa càng lúc càng to, hắt vào cửa kính lộp bộp. Nước cũng đã bắt đầu dâng lên, ngập lụt mất bánh xe. Mấy chiếc xe hơi bên ngoài, di chuyển vô cùng khó khăn. Vân Khinh vén rèm, nhìn ra bên ngoài, cô nghĩ thầm, nhà cô ở tầng 7, chắc là nước sẽ không ngập đến đâu.

"Vân Khinh, trễ rồi, mau đi ngủ thôi". Tống Trì ôm eo Vân Khinh, từ phía sau. Đêm nay, hắn muốn cô chiều hắn. Đã yêu nhau lâu như vậy, cũng nên nghĩ đến việc sống chung rồi.

"Tống Trì, em đã dọn sẵn phòng kế bên cho anh. Anh đến đó nghỉ đi, em cũng đi nghỉ đây". Vân Khinh khẽ quay người, đẩy hắn ra. Sau đó chỉ hắn phòng bên cạnh.

"Em đây là làm sao vậy. Chúng ta không phải là nên ở chung cùng nhau sao. Có ai yêu nhau mà không ngủ với nhau chứ. Em đừng giả vờ trinh liệt nữa". Tống Trì bị dập tắt ý định, rất mất hứng mà quát Vân Khinh.

"Tống Trì, em đã nói rồi. Em không thích, em chỉ muốn sau khi kết hôn mới xảy ra quan hệ. Anh đã nói đồng ý, thì nên tôn trọng em". Vân Khinh khoanh tay, nói với Tống Trì. Sau đó mặc kệ hắn tức giận thế nào, Vân Khinh liền nhanh chóng trở về phòng ngủ.

"Chết tiệt. Em cứ giữ khăng khăng cái ý định đó đi. Hừ, tôi cũng không cần". Tống Trì la hét bên ngoài. Hắn ta giận dữ trở về phòng, sập cửa thật mạnh.

Vân Khinh nghe được tiếng động bên ngoài, nhưng mà cô cũng không bận tâm. Cả ngày hôm nay, Tống Trì đến đây, ngoại trừ chơi game, chính là sai bảo cô làm việc, ngay cả nấu một tô mì cũng phải nhờ cô làm, cô cảm thấy chán nản vô cùng.

"Thật mệt mỏi, hắn ta đúng là như một đứa trẻ chưa lớn. Cái gì cũng cần người làm cho. Vân Khinh ơi Vân Khinh, mày đã chọn đúng thứ gì thế không biết". Vân Khinh cảm thấy chán chường, nhưng mà dù sao cũng đã yêu nhiều năm như vậy, cô cũng không nỡ bỏ rơi phần tình cảm này.

Vân Khinh nằm trên giường, tự ngẫm, cô có nên cho hắn thêm cơ hội hay không. Đúng với câu, bỏ thì thương, vương thì tội. Cô đã thiếu thốn tình thương rất nhiều. Bây giờ nếu chia tay với Tống Trì, thì cô sẽ chỉ còn lại một mình.

"Vân Khinh, nếu như vượt qua đợt thiên tai lần này, hắn có cải thiện, thay đổi tính tình, thì mình sẽ suy nghĩ lại". Vân Khinh tự nghĩ như vậy, cô sẽ tìm cách, nếu như mà hắn vẫn không thay đổi được nữa, cô sẽ không tiếp tục vương vấn, níu kéo hay tha thứ nữa. Vân Khinh quyết định rồi, sau đó liền chìm vào giấc ngủ.