Kế Hoạch Đổi Đời Của Nữ Phụ

Chương 1

Ta là nha hoàn thϊếp thân của Thái tử Dung Sâm.

Chúng ta lớn lên cùng nhau.

Ta đối với hắn tình cảm sâu đậm.

Từ sau khi hiểu rõ mối quan hệ nam nữ, ta vẫn âm thầm cố gắng để trở thành nha hoàn thông phòng của hắn.

Con đường thăng chức mà ta lên kế hoạch cho mình là: Nha hoàn thông phòng, Thị thϊếp (sinh con), Lương đệ (sinh con thứ hai), Trắc phi.

Ta tự biết mình là ai.

Ta không thể trở thành Thái Tử Phi.

Cho nên làm Trắc phi là đủ rồi.

Và đi lên bằng con đường "mẫu bằng tử quý".

Chờ hắn trở thành Hoàng đế, ta sẽ trở thành Quý phi.

Dù sao chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, ta có thể trở thành nữ nhân mà hắn sủng ái nhất.

Nhưng có một chuyện đã làm mất đi sự tự tin của ta.

Hôm đó, Thái tử từ ngoài cung trở về.

Sắc mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, vừa nhìn đã biết hắn bị đánh thuốc.

Ta lập tức muốn dâng hiến mình cho hắn làm thuốc giải.

Nhưng hắn thà tự nhốt mình trong phòng để tắm nước lạnh, cũng không muốn chạm vào ta.

Ta vốn là là người kiêm chức "khai sáng" cho hắn.

Nhưng hắn không hợp tác với công việc của ta.

Ta thực sự thất vọng.

Chẳng lẽ hắn không muốn thân mật với ta sao?

Tên ngốc này, ta không thể trở thành Thái tử phi, nên ta cũng không quan tâm những lễ nghi thường tình kia.

Nhưng khi ta đến gặp hắn và nói với hắn rằng ta muốn trở thành người của hắn.

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt thâm trầm: "Tiểu Thiền, ta đối với ngươi không có tình nam nữ.”

Sấm giữa trời quang.

Hắn nói chỉ xem ta như em gái.

Ta ngu ngốc hỏi: "Vậy tương lai ngài trở thành Hoàng đế, ngài sẽ phong ta làm Trưởng công chúa sao?"

Hắn xua tay, bảo ta ra ngoài.

Ta bĩu môi.

Buổi tối, ta nằm mơ.

Trong mộng, hắn sẽ bị phế truất làm thứ dân.

Tất cả hạ nhân ở Đông cung đều được thả ra ngoài, có thể trở về nhà.

Tất cả mọi người đều rời khỏi Dung Sâm.

Chỉ có ta, lưng đeo túi vải đi theo hắn, rời khỏi kinh thành.

Chúng ta đã phải chịu đựng rất nhiều.

Khi bị truy sát, hắn bị thương, ta không có tiền, đã đi trộm dược liệu, sau đó bị chó cắn.

Để nấu chút thịt cho hắn ăn, ta còn học bắt rắn và nấu cháo rắn.

Lúc chỉ có một cái bánh bao, ta đều nhường cho hắn ăn, lừa hắn rằng ta đã ăn rồi.

Sau đó tiền trên người tiêu hết, ta cũng chỉ có thể lên núi đào rau dại.

Ta luôn ghét ăn rau.

Không ngờ ngay cả rau xanh cũng không được ăn.

Sau đó, hắn đến biên quan, sắp xếp cho ta ở trong nhà một đôi vợ chồng già.

Ta giúp vợ chồng già nấu cơm dọn dẹp.

Hắn liền đổi tên đổi họ, gia nhập quân ngũ.

Cuộc sống cuối cùng cũng khá hơn rất nhiều.

Hắn đến thăm tôi mỗi tháng và đưa cho ta tất cả tiền hàng tháng của hắn.

Tiền hàng tháng của hắn cũng rất ít, một tháng chỉ có mấy chục xu.

Còn ta vì đau lòng hắn chịu khổ vất vả, đem toàn bộ tiền ấy đi mua vải làm quần áo cùng giày dép cho hắn.