Tô Thấm rõ ràng là cũng bị chuyện này làm cho ngẩn hết cả người.
Vương Diễm Phương cười nắm lấy tay Tô Thấm đặt vào bắt tay với mình, “Từ bây giờ chúng ta là bạn tốt với nhau rồi, không phải tôi bốc phét, nơi nào mà có lão Vương đây là trong vòng 500m không ai dám ăn hϊếp cậu. Đúng rồi, Tô Thấm phải không, cậu có nghe trên đời này có một loại người gọi là ‘người phụ nữ của chị đại’ không?”
Sở Mị: ………………
Đệt, sao cô ta không nói luôn là trên đời này có loại người gọi là ‘người đàn ông của đại ca’ luôn đi?
Mấy con mắm đi theo chị đại cũng bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đã nhận của người ta 8 cây kẹo que làm phí bảo kê đi đánh người mà, sao giờ lại trở thành chị đại đi cưa gái vậy hả? Nếu đồn ra ngoài thì bọn họ làm gì còn mặt mũi trong ‘giang hồ’ nữa.
Tô Thấm sau khi kinh ngạc thì nở một nụ cười, khả năng thích ứng của cô rất mạnh, chưa gì đã trò chuyện với Vương Diễm Phương rồi. Mắt thấy hai người khoác vai nhau rời khỏi, Sở Mị cảm thấy lung lay theo gió, cái quái gì đang xảy ra thế…..
Cho đến khi ăn xong cơm trưa, Tô Thấm mới trở về, Sở Mị rất tức giận, nắm lấy cánh tay cậu ấy hỏi: “Hai người đi đâu vậy hả?”
Tô Thấm học giọng điệu của cô ấy, “Thì còn làm gì nữa? Ăn một bữa cơm, ngắm một phong cảnh, trò một chút chuyện.”
Sở Mị máu lên tới não, liền nhập vai theo: “Cái gì? Cậu cũng chưa từng nói với tớ từ chuyện thơ ca cho đến chuyện triết học nhân sinh nữa mà!”
Tô Thấm cười, xoa đầu cô ấy, “Được rồi, đừng quấy nữa, chỉ nói chuyện chơi thôi, Phương tỷ cũng là người thẳng thắng, tính cách cũng rất giống cậu, sau này hai người trở thành bạn được rồi đó.”
“Ai thèm làm bạn với chị đại?” Sở Mị né người, không cho Tô Thấm sờ đầu, “Giống tớ? Giống chỗ nào?!” Tuy lúc đó hai người ‘lông cánh’ vẫn chưa mọc đủ, nhưng Tô Thấm trong lòng của Sở Mị hoàn toàn hơn hẳn người khác, có thể nói là độc nhất trong số độc nhất, con nít vốn rất ấu trĩ, cảm thấy mình đối xử với Tô Thấm vậy thì Tô Thấm cũng phải đối xử lại giống mình vậy, bây giờ bỏ mặc cô đi ăn với chị đại thì không nói đi, còn nói là cô giống chị đại nữa, đây quả thật là xát muối vào trái tim cô mà.
Thời còn non dại, cái cách Sở Mị đối phó với Tô Thấm rất ấu trĩ nhưng lại rất có hiệu quả, đó là….. nghỉ chơi ngươi ra.
Giờ học thì Sở Mị nằm dài trên bàn giả bộ ngủ, lâu lâu ngẩng đầu lên đυ.ng thấy ánh mắt của Tô Thấm nhìn qua đây cũng coi như không thấy gì.
Còn giờ ra chơi thì cô đi tìm mấy người khác chơi, cười giỡn rất vui vẻ, hoàn toàn làm lơ Tô Thấm. Từ nhỏ Sở Mị đã thể hiện được năng lực xã giao của mình, rất hay chiêu phong dẫn điệp, làm cho Tô Thấm rất đau đầu. Cô tuy vẫn chưa dậy thì nhưng miệng thì lại rất dẻo, đặc biệt là đôi mắt tràn đầy sức sống đó, lúc vui lúc buồn long lanh đến nỗi làm trái tim người khác cũng tan chảy theo.
Cho đến khi tan học, Tô Thấm đứng ở bãi đậu xe đạp chờ Sở Mị hết 10 phút mà chả thấy người đâu hết, cô nén uất ức, đạp xe về nhà.
Sở Mị trốn đằng sau cái cây thấy Tô Thấm rời khỏi rồi thì mới từ từ đi ra, vốn tưởng ngược Tô Thấm chút thì mình sẽ vui lên nhưng sao trong lòng thấy giống như bị mèo cào vậy, nói không ra được cảm giác đó.
Đi theo cô là Lâm Tuyết Ân là hàng xóm duy nhất của hai người, cô ấy đang nhai singum, thổi ra một cái bong bóng lớn, “Lại cãi nhau nữa à? Hôm nay có phải là tớ phải chở cậu về không?”
——
Tô Thấm vốn cứ tưởng Sở Mị chỉ dỗi trong một lát thôi. Nhưng không ngờ, lần chiến tranh lạnh này lại kéo dài hết nguyên tuần, trong lòng cô vừa uất ức vừa tức giận, không biết sợi dây thần kinh nào của Sở Mị lại đặt lộn chỗ nữa rồi.
Lâm Tuyết Ân chơi với hai người từ nhỏ tới lớn, rất hiểu bản tính của hai người, cô khuyên Sở Mị: “Giấm lần này ăn đủ rồi đó, cậu không thể nào để Tô Thấm ngoại trừ cậu ra thì không có bạn nào khác được.”
Sở Mị cũng rất ấm ức, cô đá hòn đá nhỏ trên đường, “Phương tỷ đó không phải muốn làm bạn với cậu ấy, mà muốn cậu ấy làm người phụ nữ của chị đại, hơn nữa, tớ làm gì có thời gian ghen tị với cậu ấy chi, cậu ấy nói người ta rất giống tớ, qua vài ngày nữa là Phương tỷ có thể thay thế tớ rồi.”
Lâm Tuyết Ân cau mày, “Phương tỷ đó bá đạo vậy à? Mới bi lớn mà biết cưa gái giỏi vậy rồi à, A Thấm lần này sao lại nông cạn vậy, đơn giản vậy mà cũng lọt vào tròng nữa? Được rồi Sở Sở, đừng buồn nữa, ai kêu cậu sinh ra là người lùn đít lép ngực nhỏ chi.”
Sở Mị dậy thì trễ, thấp hơn Lâm Tuyết Ân nửa cái đầu, thấp hơn Tô Thấm tới một cái đầu lận.
“Có liên quan gì đến chuyện này?” Sở Mị không vui, Lâm Tuyết Ân cau mày, “Cậu không biết hả? Người ta bây giờ ai cũng thích thân hình đẫy đà hết.” Nói xong, Lâm Tuyết Ân ưỡn ngực mình lên, “Cậu đợi đó đi, Phương tỷ gì đó cứ giao cho tớ.”
“Thật hả? A Ân, cậu giúp tớ thật hả?”
Lâm Tuyết Ân gật đầu, “Uhm, cứ giao cho tớ!”
Lâm Tuyết Ân từ nhỏ trưởng thành cùng hai người, tính tình cô không giống như Sở Mị là bị Tô Thấm ‘mài dũa’ từ từ trở thành yêu tinh. Cô là một con hồ ly tinh của thời hiện đại, mắt to môi đỏ, cô từ nhỏ rất thích trang điểm, không có gì cũng lấy đồ trét lên mặt, như chuyện lấy bút chì xoắn cho tóc quăn cô cũng làm qua, nam sinh theo đuổi cô xếp hàng dài dài, nhưng cô không ưng ai hết, tính tình đanh đá thẳng thắng, làm cho mấy nam sinh bị cự tuyệt vừa yêu vừa hận.
Lâm Tuyết Ân là người theo trường phái hành động, buổi chiều hôm ấy, cô đến gõ cửa lớp 7/2, “Cho hỏi ai là Phương tỷ?” phải nói là Lâm Tuyết Ân cũng là học bá trong trường, ngoại trừ học tập thể thao cái nào cũng tinh thông, còn lấy được quán quân của giải khiêu vũ quốc tế cấp sơ trung nữa, cờ vây cũng giành được giải nhất, làm cho các giáo viên vừa yêu vừa hận, ở trường rất nổi tiếng như cồn, Sở Mị đứng lén nhìn cách đó không xa, cô muốn xem bạn nối khố sẽ làm gì để trút giận cho mình.
Cô vừa gõ cửa thì có người nhận ra cô, ai ai cũng quay đầu nhìn Phương tỷ, Phương tỷ miệng ngậm cọng cỏ đang thất thần nhìn ra cửa sổ, nghe thấy có người kêu tên mình, cô liền đứng dậy.
Cũng có thể là do thời tiết hôm đó quá tốt, gió thổi vi vu, ngay trong thời điểm Phương tỷ đứng dậy thì tóc cô bị gió thổi bay lên, tạo ra hiệu ứng tóc gió thôi bay, áo đồng phục thì được cô cho vào lưng quần một cách xốc xếch, dáng người cô rất cao, mới lớp 7 mà đã 1m65 rồi, trong đám con nít thì có cảm giác xuất chúng như là con hạc đứng giữa đàn gà vậy.
Phương tỷ từ từ đi đến cửa, tay chống vào mép cửa, hất tóc một cách soái khí, “Tìm tôi à?”
“Đúng vậy….. tôi tìm cậu…..” Lâm Tuyết Ân nhìn chằm chằm vào Phương tỷ lẩm bẩm, ánh mắt bắt đầu hơi mông lung.
Sở Mị ở đằng xa vỗ trán một cái, đệt, không phải chứ, nữa hả???!!!!
“Có chuyện gì không?” Phương tỷ mỉm cười, tuy cô nhìn rất cao to, nhưng ngũ quan lại rất sắc sảo, khuôn mặt đáng lẽ trong tuổi dậy thì phải mọc đầy mụn thì da mặt cô rất láng mịn, mũi nhỏ gọn, môi hơi mỏng, đôi mắt hơi sâu, nhìn hơi giống con lai. Tất nhiên, Phương tỷ cũng nói với mọi người mình là con lai, ba cô người Mông Cổ, mẹ cô người Hán, cô là con lai Mông Hán.
Lâm Tuyết Ân đang ngây người nhìn Phương tỷ, dây thần kinh trong đầu cô giờ giống như pháo hoa, bùng nổ bụp bụp.
“Tớ…..”
“Cậu là Lâm Tuyết Ân hả?” Phương tỷ nhìn Lâm Tuyết Ân, rõ ràng là cũng nghe qua đại danh của cô ấy.
Lâm Tuyết Ân xấu hổ cúi đầu xuống, cả người thẹn thùng giống như được thần tượng biết tên mình vậy, “Đúng vậy.”
Sở Mị:…….
Sở Mị đã tuyệt vọng với cái thế giới sắc đẹp lên ngôi này rồi.
Phương tỷ bẹo má Lâm Tuyết Ân một cái, rồi giơ tay ra: “Rất vui vì được biết cậu.”
Lâm Tuyết Ân nuốt nước bọt, khuôn mặt bị Phương tỷ bẹo nóng bừng lên, cô ngẩng đầu lên, trong lúc Sở Mị vẫn còn chút hy vọng cuối cùng thì Lâm Tuyết Ân hoàn toàn không do dự giơ tay qua: “Me too!”