Vong Hồn

Chương 30: Cái Chết Cùng Thời Điểm.

“ Rầm..rầm..”

Tiếng cửa phòng bị đạp bung ra , một giọng đàn ông vang lên :

— Cái nhà chó chết này phá cửa mãi không được , đến lúc dừng lại thì nó tự động mở ra. Tìm được thằng chó này rồi chị ạ.

Hai thằng thanh niên đứng ngoài cửa , đang bước vào không ai khác chính là Lan , nhìn thấy căn phòng đã bị xới tung lên , ngay cả viên gạch hoa bí mật cũng đã bị phát hiện.Hùng ngay khi nghe thấy tiếng động đã vội đóng nắp hộp lại , Lan nhìn Hùng bằng ánh mắt căm thù rồi nói :

— Lẽ ra anh không nên quá tò mò làm gì , chuyện này sẽ khiến anh đánh đổi bằng cả mạng sống của mình đấy. Đưa cái hộp ấy cho tôi , bằng không anh sẽ chết..

Sau câu nói của Lan hai thằng đằng sau đã rút dao ra đe dọa , Hùng vẫn chưa hết bàng hoàng vì sự xuất hiện đột ngột của Lan , bỗng nhiên Hùng nghe thấy có một giọng nói vang lên trong đầu mình :

“ Xé…nó…ra…”

“ Xé…nó…ra..”

Bât giác Hùng mở chiếc hộp đưa tay giật phăng lá bùa dán trên trán của cái đầu ra trong sự hét lên kinh hoàng của Lan :

— Dừng tay lại…..Không được xé….Chúng mày giết nó đi…

Hai thằng cầm dao lao về phía Hùng , nhưng cả hai ngay lập tức ngã vật xuống đất sùi bọt mép co giật một hồi rồi bất động sau khi lá bùa trên trán cái đầu được xé bỏ. Cái đầu đột nhiên mở trừng mắt khiến hai thằng thanh niên hồn bay phách tán. Bên ngoài trời càng lúc càng mưa to , những bóng điện còn lại trong phòng lúc này đã nổ hết , những tia lửa điện tóe ra kêu tanh tách , những tiếng sét chói tai vẫn giật từng hồi ngoài cửa sổ.

Cái đầu vẫn mở mắt nhìn thẳng về phía Lan , trong ánh chớp giật khung cảnh càng trở nên kinh dị đến rợn người. Lan nhìn cái đầu của cô bạn thân đang nằm trong hộp mở mắt nhìn mình mà không nhúc nhích nổi một ngón tay. Lan muốn vùng chạy khỏi căn phòng nhưng đã quá muộn. Từ lúc lá bùa được xé bỏ cả ngôi nhà dường như biến thành một không gian khác , tất cả chỉ còn một màu tối đen đôi lúc lại sáng lóe lên bởi ánh chớp bên ngoài. Những hạt mưa nặng bị gió thổi mạnh đập vào cửa kính kêu lộp độp như có người cầm đá ném vào.

Chỉ có Hùng vẫn ngồi đó cầm cái hộp cúi mặt không nói câu gì , cái hộp đựng đầu của Kiều Anh đang được Hùng đặt chính giữa căn phòng hướng thẳng về phía Lan , kẻ sát nhân giờ này vẫn đang bị một thế lực vô hình chi phối không thể nói thành tiếng. Cửa phòng tự động đóng lại , trong căn phòng xảy ra án mạng giờ đây chỉ có một người đàn ông đang ngồi xếp bằng ôm cái đầu xõa tóc , mắt mở trừng trừng đang nhìn kẻ giết người máu lạnh.

Hùng cúi gằm mặt xuống , một giọng nói từ Hùng phát ra :

“ Khung…cảnh…này…quen..thuộc…chứ..”

Lúc này Lan đã cử động được , nhìn cái đầu mở mắt nhìn mình Lan run rẩy :

— Mày..mày..là..một…con quỷ..

Hùng cười như điên dại :

“ Ha…ha…ha..đúng..vây..tao..đã..bị..mày..biến..thành…quỷ..nhiều..năm…nay…rồi..”

“ Hôm..đó..trời…cũng…mưa..như…này…phải..không..”

“ Tao…đã…từng..nghĩ…sẽ..không..bao…giờ..được…gặp..lại..mày…nữa…cho…đến..khi..gặp…anh…ta…”

Lan sợ hãi đứng nép vào tường :

— Tất cả đều là do mày…Mày đáng phải chết..

Hùng lúc này đứng dậy , bê cái hộp đựng đầu Kiều Anh , Hùng tiến sát lại chỗ Lan , đưa cái đầu vẫn đang mở mắt ngang mặt Lan rồi nói :

“ Nhìn..tao..đi..tao..vẫn…đang..nhìn…mày..đó..”

“ Nhìn…tao…đi…..Nhìn…tao…đi..”

Lan khi đó cũng như biến thành người điên , không biết do quá sợ hãi hay trở lên điên loạn mà Lan tự đưa hai tay lên chọc rồi móc mắt chính mình ra , cầm hai tròng mắt bê bết máu trong tay Lan hét lên đau đớn :

— Á….á…..á….

Nhưng ngay sau đó cô ta lại chuyển sang một điệu cười man dại :

— Ha…ha…he….hi…hi…Tao không còn nhìn thấy mày nữa..ha ha ha Mày không dọa được tao đâu…

Hai hốc mắt của Lan máu vẫn không ngừng chảy ra , cô ta trở nên hoảng loạn , quơ tay quơ chân vô định , lúc khóc đau đớn , lúc cười điên dại…Hùng vẫn bê cái đầu đứng đó , Lan lúc này đã thu mình vào một góc nhà ôm đầu run rẩy miệng hét lớn :

— Cút đi..cút…đi…tại sao tao vẫn nhìn thấy mày…tại..sao…hu..hu…hu.

Nhìn Lan lúc đó vật vã , hai tròng mắt trong tay bị Lan bóp đến nát bét , máu từ hai hốc mắt chảy xuống nhuộm đỏ cả mặt , cô ta quằn quại rên rỉ như bị ai đang bóp cổ , chẹn họng. Lan cào cấu vào những bờ tường trơ gạch đến bật cả mười đầu móng tay , càng gầm rú cô ta càng tỏ ra đau đớn.

Cả căn phòng giờ đây chỉ có Lan vẫn đàng vùng vẫy trong vũng máu , Lan tự hành hạ bản thân bằng cách đập đầu vào tường , dùng tay cấu xé da thịt , cô ta bò dưới sàn nhà quơ tay như tìm kiếm một thứ gì đó cho đên khi cô ta chạm được vào con dao của một trong hai thằng đi cùng ban nãy. Cơ thể toàn máu Lan giơ con dao lên chĩa về phía Hùng rồi nói :

— Tao…tao…sẽ..giết…mày…

Dứt lời Lan lấy dao tự đâm vào chân , tay , tự rạch lên mặt mình những vết dao sâu hoắm. Vừa tự đâm cô ta vừa cười thỏa mãn :

— Ha ..ha..ha…Mày chết chưa…mày chết chưa..

Máu chảy lênh láng khắp căn phòng , bất ngờ cửa phòng lúc này tự động mở ra , Lan bỗng dưng im lặng , không tự hành hạ bản thân nữa Lan đi theo hướng cửa mở rồi bước ra ngoài ban công tầng hai. Hùng vẫn im lặng bê chiếc hộp có chứa cái đầu của Lan đi theo , bên ngoài gió rít đến gai người , từng cơn mưa theo gió tạt vào khiến toàn thân Hùng lạnh toát , ánh chớp vẫn lóe lên sáng lòa.

Lan đang đứng dựa vào lan can ban công tầng hai , bên dưới là vách đá hướng ra biển. Vách đá khá sâu , tối hun hút do trời mưa , lúc này Hùng bỗng nói :

“ Nhảy..xuống..đi..”

Sau câu nói đó Lan tự động trèo lên lan can , đứng trên lan can bấp bênh Lan hướng khuôn mặt đầy máu về phía Hùng rồi cười một nụ cười cuối cùng :

— Con quỷ cái..Nhưng mày chết vẫn không được toàn thây…ha..ha..ha…ha

Điệu cười đó vẫn vang lên sau khi Lan gieo mình xuống vách đá , đó cũng là lúc Hùng bừng tỉnh. Hùng chạy về phía lan can nhìn xuống dưới nhưng tất nhiên Hùng chẳng nhìn thấy gì ngoài vách đá dựng đứng heo hút với những tiếng gió hú vọng lên. Vậy là Lan đã chết , nhưng cho đến khi chết cô ta vẫn cười mãn nguyện vì dù cô ta có chết thì Kiều Anh vẫn không toàn thây. Đúng vậy vì cánh tay trái của Kiều Anh có lẽ cô ta đã vứt xuống vách đá này rồi . Bao năm qua việc tìm một cánh tay là điều không thể , hoặc có lẽ bản thân hồn ma Kiều Anh cũng biết số phận cánh tay trái của mình nên mọi chỉ dẫn đều mang Hùng đến nơi cái đầu được giấu.

Đậy năp chiếc hộp lại , Hùng đi xuống tầng một. Đặt cái hộp ngay ngắn trên bàn phòng khách Hùng cũng không biết nên phải làm sao ngoài việc ngày mai Ngọc sẽ mời sư thầy đến đây để có thể giúp gia đình Hùng cũng như Kiều Anh được siêu thoát. Đồng hồ điểm 12h đêm , điện thoại của Hùng đổ chuông trong đêm tối , đó là Thoại , Hùng cũng muốn kể cho Thoại nghe những chuyện ban nãy. Tuy ban nãy những lời phát ra đó không phải do Hùng nói nhưng mắt của Hùng vẫn trực tiếp chứng kiến những cảnh kinh dị , ghê sợ ấy , cái cảnh đầu Kiều Anh mở trừng mắt sau khi xé bỏ lá bùa , cái cảnh Lan tự móc tròng mắt rồi bóp nát trong điên dại , canh Lan tự cầm dao hành hạ bản thân , rồi cả kết cục cô ta gieo mình tự tử trong điệu cười ghê rợn…Không , không phải tự tử mà đó là hồn ma của Kiều Anh báo thù kẻ đã giết mình.

Hùng bắt máy nói :

— Alo , ông à….tôi có chuyện này muốn nói..

Đầu dây bên kia Thoại cũng :

— Alo, Có chuyện này tôi phải nói với ông..

Cả hai đều đông thanh một câu , Hùng nói :

— Ông nói trước đi.

Thoại lắp bắp nói :

— Bà..bà… Xuyến vừa…vừa.. nhảy lầu từ tầng 6 xuống…Bà ta …chết…chết rồi..

Hùng vội hỏi :

— Lúc nào , sao ông lại để bà ta nhảy lấu..

Thoại ấp úng đáp :

— Vừa..vừa… mới đây thôi , thì bỗng nhiên… bà ta mở cửa ban công ….rồi…rồi nhảy xuống. Tôi đâu có ngăn cản kịp..

Hùng nghe xong như sấm giật bên tai , vậy là thời điểm Lan gieo mình xuống vách núi cũng là lúc bà Xuyến nhảy lầu chết. Nhìn cái hộp gỗ Ngọc Am trên bàn bỗng nhiên Hùng thấy sợ hãi vô cùng. Bao năm nay Kiều Anh không báo được thù , chấp nhận làm ma trong ngôi biệt thự có lẽ là vì cái đầu của cô ta bị yểm bùa dẫn đến không thể đi đâu. Nay lá bùa đã được Hùng xé bỏ cũng đồng nghĩa với việc hai kẻ có liên quan đến cái chết của cô ta đã phải đền mạng. Hùng sợ đến toát mồ hôi vì không biết số phận gia đình mình rồi đây sẽ ra sao..Thấy Hùng không trả lời Thoại hỏi liên tục :

— Này…này…ông làm sao đấy….ở đấy có chuyện gì à..? Mà ông bảo có chuyện muốn nói..Có phải ông tìm thấy cái đầu của cô gái bị giết rồi không..?

Hùng giật mình nhớ ra vẫn đang nói chuyện điện thoại :

— Đúng vậy , tôi tìm được rồi..Nhưng Lan cũng đã lao xuống vách núi chết rồi..Một cái chết không thể kinh hoàng hơn…Cô ta chết cùng thời điểm với bà Xuyến…

Thoại bàng hoàng :

— Thật…thật…vậy…sao..Ban nãy ông đội trưởng đội trọng án có gọi cho tôi để xác nhận thông tin…Tôi đang nghĩ có lẽ do nghe thấy công an đến nên bà Xuyến sợ mà tự tử nhưng tôi sai rồi…Giờ ông ta đang ở đây nói chuyện với tôi …Có…lẽ…tôi nên để ông ta đến chỗ ông Hùng ạ..

Hùng im lặng tắt máy , buông điện thoại Hùng khẽ thở dài. Bên ngoài trời đã ngớt mưa , rõ ràng vừa mới đây thôi mây đen phủ kín , sấm chớp ầm ầm , mưa to như trút nước…Vậy mà bây giờ mưa ngớt , cây cối khẽ rung rinh rũ bỏ những giọt nước mưa nặng trĩu còn vương trên lá , những cơn gió biển thôi hiu hiu , mây tan lộ ra những ánh sao đang lấp lánh trên bầu trời đêm…Cảnh vật , không gian tĩnh lặng đến yên bình như chưa hề có một sự báo oán kinh hoàng vừa xảy ra , như chưa từng có người bị giết ở đây mấy năm về trước , càng như không hề có sự tồn tại của cô gái tên Lan vừa tự tử mà có lẽ bây giờ xác cô ta đã văng ra từng mảnh .

Sự yên bình này là kết thúc hay chỉ là sự lặng lẽ tạm thời trước một cơn bão mới sắp xảy ra.