Sau Khi Thất Nghiệp Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá

Chương 50

"Bà đang ăn đây." Bà nội Cố vẫn tiếp tục gắp thức ăn cho hai người, đến cuối cùng, cả hai đều ăn no căng bụng.

Hạ Tinh ợ một cái: "No quá, tớ phải đi dạo cho tiêu bớt đây."

Ăn no căng bụng, Hạ Tinh đi dạo một vòng quanh sân, sau đó nằm dài trên ghế tựa, ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm: "Ở đây còn có thể ngắm sao kìa."

Cố Dĩ Nam đáp: "Ừm, có thể nhìn thấy."

"Đẹp quá."

Cố Dĩ Nam nhìn những vì sao trên trời, căn bản chẳng đẹp chút nào.

Bởi vì cô đã từng nhìn thấy bầu trời sao rực rỡ và gần hơn thế này nhiều, những vì sao băng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết, đẹp hơn ảnh chụp đăng trên mạng rất nhiều, đã từng có rất nhiều lần, cô ngồi dưới bầu trời đầy sao như vậy, tưởng tượng ra cuộc sống yên ổn cùng bà nội ở đó.

Hai người ngắm sao một lúc, nói chuyện phiếm một lát, bà nội Cố đã giục hai người đi đánh răng rửa mặt, nghỉ ngơi.

"Bà nội đi ngủ trước đi, lát nữa con đóng cửa." Cố Dĩ Nam đứng dậy, dẫn Hạ Tinh vào nhà vệ sinh: "Khăn mặt để đây này."

"Ừm." Vừa rồi Hạ Tinh thấy bà nội Cố nấu cơm bằng củi, cô ấy còn tưởng trong thôn không có khí đốt tự nhiên và nước máy: "Sao bà không dùng bếp ga để nấu cơm?"

Cố Dĩ Nam nhỏ giọng nói: "Bà nội tiếc tiền."

Hạ Tinh chợt hiểu: "Nhưng cơm nấu bằng củi quả thực ngon hơn thật."

Cố Dĩ Nam đáp: "Ừm, cậu mau rửa mặt đi."

Đợi sau khi đánh răng rửa mặt, khóa cửa, lên lầu thì cũng đã gần 10 giờ.

Căn phòng không được trang trí gì, tường sơn màu xám tro, bóng đèn sợi đốt 100W cũng không thể chiếu sáng hết cả căn phòng, bên trong khá tối, hai người nằm cạnh nhau trên một chiếc giường.

Hạ Tinh cảm thán: "Lâu lắm rồi chúng ta không ngủ chung giường, hồi còn học đại học, chúng ta toàn chen chúc trên một chiếc giường."

Hồi còn đi học, cô bạn cùng phòng còn lại rất thích xem phim kinh dị, Hạ Tinh nhát gan, nhưng luôn muốn xem, sau khi xem xong, tắt đèn, cô ấy bắt đầu tưởng tượng lung tung, càng nghĩ càng sợ, nên chỉ có thể chạy sang ngủ chung giường với Cố Dĩ Nam, một lần rồi lại hai lần, hai lần rồi lại vô số lần, tình bạn của hai người là do ngủ chung mà ra.

Cố Dĩ Nam nhớ lại, cảm thấy lúc đó cô có thể chấp nhận ngủ chung giường với người khác, có lẽ là do tính tình quá tốt: "Thì do cậu thích xem phim kinh dị, sợ mà vẫn xem, không biết cậu nghĩ gì nữa?"

Hạ Tinh che miệng cười, cô ấy không hiểu sao lúc trước mình lại can đảm như vậy, có lẽ vì muốn tìm kiếm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ?

"Thực ra cũng hay mà, tớ vẫn còn nhớ một cảnh, có một con ma từ trong bồn cầu chui ra, cứ nhìn chằm chằm vào nhân vật chính, dọa cho nhân vật chính tè ra quần."

Lúc đó, Cố Dĩ Nam bận rộn đi làm thêm kiếm tiền, rất ít khi xem phim, nên không biết nội dung bộ phim mà Hạ Tinh nói: "Vậy bây giờ cậu còn xem không?"

"Bây giờ tớ gan dạ hơn nhiều rồi, không xem nữa." Hạ Tinh thở dài: "Hơn nữa, bận rộn quá, chẳng có thời gian xem, lần này tớ có thể xin nghỉ phép được là nhờ đợt trước ký được một hợp đồng lớn, nếu không thì chắc chắn sắc mặt sếp sẽ rất khó coi."

Cố Dĩ Nam biết công việc của Hạ Tinh đòi hỏi phải giao tiếp rất nhiều: "Đừng làm việc quá sức."

"Mệt một chút cũng không sao, chỉ cần kiếm được tiền là được." Hạ Tinh sợ nhất làm việc bán sống bán chết mà lại không kiếm được tiền.

Cố Dĩ Nam khẽ thở dài, cuộc sống thật không dễ dàng.

Lâu ngày không gặp, hai người lại tâm sự rất nhiều chuyện, mãi đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Hạ Tinh bị tiếng chim hót líu lo trong rừng đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu lên chăn đệm trên giường, rực rỡ và ấm áp.

Hạ Tinh khẽ híp mắt, nhìn những bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ kính, bên tai là tiếng lá cây xào xạc trong gió: "Thoải mái quá."