Sau Khi Thất Nghiệp Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá

Chương 30

Bà nội Cố trừng mắt nhìn bà cụ kia: "Về gì mà về, bà phải ở đây trông xe, nhỡ đâu bị người ta rạch lốp xe thì sao."

Bà cụ kia khinh khỉnh "hừ" một tiếng: "Ai thèm rạch lốp xe của con bé chứ, chỉ là cái xe rách nát mấy vạn tệ mà cũng xem như bảo bối."

"Vậy mà bà còn muốn đi nhờ xe."

"Ai thèm đi nhờ." Bà cụ kia "chậc" một tiếng, sau đó kéo tay người bạn đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Keo kiệt như vậy, đáng bị ế chồng."

...

Trời dần tối, ánh trăng sáng tỏ, những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

Mấy bà cụ xem trò hay cũng lần lượt giải tán, trở về nhà.

Cố Dĩ Nam về đến nhà, cất gia vị bà nội dặn mua vào tủ, sau đó đặt chiếc bánh kem mềm bà thích ăn lên bàn: "Bà nội, bánh kem nhiều đường, tối bà đừng ăn nhé."

"Tối không ăn, ngày mai bà ăn." Bà nội Cố bê cơm tối lên bàn, gồm có: cà chua xào trứng, trứng bắc thảo xào ớt xanh, thêm một đĩa rau cải bó xôi xào tỏi.

"Sao con lại mua xe? Không biết tiết kiệm một chút à?"

"Để tiện đi giao hàng ạ."

"Vậy mua một chiếc xe ba gác là được rồi."

"Bà nội, xe ba gác chỉ đi được trong thị trấn thôi, không đi lên thành phố được." Cố Dĩ Nam dở khóc dở cười: "Bà nội, xe không đắt đâu ạ, hơn nữa con vẫn còn tiền, bà đừng lo."

"Bà lo gì chứ." Bà nội Cố khẩu thị tâm phi, im lặng một lúc rồi lại nói: "Con đường đất nhỏ kia là do Tiểu Lý cho xe ủi đất san phẳng để chở trái cây đấy, gồ ghề lắm, ngày mai bà sẽ lấy cuốc ra san bằng lại một chút. Thuận tiện nới rộng con đường bên cạnh ra một chút, sau này con có thể lái xe vào tận sân, dừng xe ở ngoài như vậy không hay lắm."

"Vâng." Cố Dĩ Nam biết không thể khuyên được bà, để bà muốn làm gì thì làm.

Vì vậy, sáng hôm sau, Cố Dĩ Nam cùng bà nội nới rộng con đường dẫn vào nhà một chút, sau khi sửa sang lại thì có thể lái xe vào đến bãi đất trống ngoài sân. Ngoài ra, cô còn mua thêm một chiếc bạt nhựa về che để sau này có gió mưa, mưa đá cũng không sợ nữa.

Sau khi dựng xong nhà xe thì cũng đã đến cuối tháng 8.

Cuối tháng 8, lúa trong thôn đã được thu hoạch xong, lê mùa thu trên núi cũng đã chín, đứng từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

Thực ra, mẻ lê này phải được thu hoạch từ đầu tháng 8, chỉ vì chuyện của Tiểu Lý, nên mới bị trì hoãn đến bây giờ, hai ngày nay, vợ của Tiểu Lý đang dẫn họ hàng đến hái lê.

Những năm trước, nhà Tiểu Lý đều thuê người leo trèo giỏi đến hái lê, năm nay gặp chuyện không may, để tiết kiệm chi phí, nhà họ Lý đã nhờ người thân đến giúp.

Bà nội Cố thấy vậy, lập tức nói: "Không cần công cũng muốn đến giúp một tay, dù sao trước đây, khi Tiểu Lý chưa gặp chuyện, cậu ấy cũng thường giúp đỡ những người già như bà."

Cố Dĩ Nam cũng đến vườn lê để giúp, trong vườn trồng toàn bộ là lê mùa thu, vỏ màu vàng nâu, quả mọng nước, ngọt lịm, sản lượng lại cao, rất được ưa chuộng.

Nhưng năm nay mưa nhiều, ánh sáng ít hơn mọi năm một chút, nên hương vị của lê không được ngon bằng mọi năm, thương lái cũng ép giá.

Nếu là những năm trước, nhà họ Lý có thể sẽ nghĩ cách tự mình chở lê lên thành phố bán, nhưng năm nay nhà họ gặp chuyện không may, không muốn tốn thời gian, công sức cho mẻ lê này nữa, nên đã quyết định hái hết rồi bán.

Vườn lê um tùm, rợp bóng mát, ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất, xua tan bóng tối trong vườn.

Cố Dĩ Nam hái rất cẩn thận, nhẹ nhàng đặt vào sọt tre, tránh làm xước vỏ, ảnh hưởng đến hình thức.

Đang lúc cô đang chăm chú hái quả thì nghe thấy tiếng bà nội gọi từ phía sau: "Nam Nam, lại đây nghe điện thoại này, chú con gọi đấy."

Cố Dĩ Nam chạy đến, cởi găng tay ra, nhận điện thoại: "Chú ạ?"

Giọng nói sang sảng của Triệu Đại Quân vang lên từ đầu dây bên kia, giọng điệu có vẻ lo lắng: "Nam Nam, sao con không nghe máy thế?"