"Gì cũng được ạ." Cố Dĩ Nam gửi phần mềm nhỏ cho Hạ Tinh, không bao lâu sau, cô đã nhận được tin nhắn thoại của cô ấy với giọng nói đầy phấn khích: "Xong rồi hả? Nhìn đẹp đấy chứ, cái đám mây kia bay bay, thần tiên ghê, cứ như mình sắp được tu tiên đến nơi ấy!"
"Rốt cuộc cậu bán rau hay là tu tiên vậy?"
"Tớ bán rau." Cố Dĩ Nam bật cười: "Rau của tớ có tiên khí."
"Nói cũng phải, nhìn cái giao diện này xong, tớ cũng cảm thấy rau của cậu có tiên khí thật đấy." Hạ Tinh nhớ đến chỗ rau Cố Dĩ Nam gửi cho mình: "Rau nhà cậu ngon thật đấy, tớ xào rau thơm đến mức con nhà hàng xóm thèm chảy nước miếng, khóc lóc om sòm, tức chết mẹ nó, đánh cho một trận."
"Lần trước, tớ nói mình bị nổi mụn do nóng trong người đó? Cậu biết đấy, mụn của tớ phải mất một tuần mới khỏi, nhưng lần này tớ thấy chỉ qua một đêm là khỏi rồi." Hạ Tinh thao thao bất tuyệt: "Rau nhà cậu không phun thuốc trừ sâu, giàu vitamin, tớ ăn lẩu liên tục hai ngày mà cũng không bị..."
Cố Dĩ Nam đúng là người già, nhất thời chưa theo kịp: "Không bị cái gì?"
"Không bị đau..."
"..." Cố Dĩ Nam khẽ cười, đưa đầu lưỡi khẽ chạm vào hàm răng.
Hạ Tinh lại nói: "Không biết có phải là ảo giác hay không, mà dạo này tớ thấy da dẻ đẹp hơn hẳn."
Cố Dĩ Nam cười nói: "Ăn nhiều rau thì da dẻ đẹp lên là đúng rồi."
"Đúng nhỉ." Hạ Tinh ngừng một chút: "À đúng, bao giờ thì cậu khai trương? Tớ muốn mua nhiều nhiều một chút để ăn."
Cố Dĩ Nam tính toán ngày tháng: "Đợi thêm mấy ngày nữa đi, tớ phải đi kéo mạng, mua thêm một số thiết bị đã."
"Vậy tớ chờ cậu khai trương nhé!"
Cố Dĩ Nam đáp: "Ừ."
Vì phần mềm nhỏ cần phải dùng máy tính để đăng nhập vào hệ thống hậu trường, nên để thuận tiện cho việc thao tác, hôm đó, Cố Dĩ Nam đã đến thị trấn để liên hệ với công ty viễn thông lắp mạng, tốc độ mạng rất tốt, không hề bị lag.
Sau khi lắp mạng xong, máy in, giấy in, thùng carton mà Cố Dĩ Nam đặt mua trên mạng cũng lần lượt được giao đến, ngoài ra còn có giấy gói, thùng carton in logo "Trái cây rau củ Nam Sơn" cũng đã đến.
Lần này là do nhân viên giao hàng trực tiếp giao đến tận nhà, còn giúp cô chuyển hết đồ vào một căn phòng trống ở tầng một đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Nhân viên giao hàng lau mồ hôi trên trán: "Bên ngoài nóng quá, trong sân này mát mẻ thật đấy."
Cố Dĩ Nam lấy một chai nước khoáng lạnh đưa cho nhân viên giao hàng: "Trong sân có cây cối nên trong nhà mát mẻ hơn một chút."
Người đẹp đưa nước cho mình uống, nhân viên giao hàng vui vẻ nói lời cảm ơn: "Chủ tiệm, cô mua nhiều thùng carton như vậy, định kinh doanh online đấy à?"
Cố Dĩ Nam ừ một tiếng: "Sau này có bưu phẩm thì làm phiền anh gửi giúp tôi nhé."
"Đó là việc của tôi mà." Nhân viên giao hàng ngừng một chút: "Chủ tiệm, cô đã trao đổi với sếp của tôi chưa? Nếu số lượng nhiều có thể được giảm giá, cũng có thể đến lấy hàng tận nơi."
"Hiện tại số lượng của tôi còn ít, đợi khi nào nhiều hơn một chút, tôi sẽ liên hệ với sếp của anh sau." Bây giờ, Cố Dĩ Nam định sử dụng bùa bảo quản do chính tay cô vẽ để bảo quản rau củ, nhưng vì cô không có linh căn, mỗi lần vẽ được mười mấy lá bùa là đã mệt rã rời rồi, nên sau này, nếu số lượng nhiều, cô vẫn sẽ cân nhắc sử dụng phương thức vận chuyển lạnh.
Nhân viên giao hàng có chút thất vọng, nhưng vẫn nhiệt tình nói: "Vậy nếu cô không có thời gian mang ra điểm gửi, thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể đến lấy."
Cố Dĩ Nam không quen tiếp xúc quá mức thân thiết với người lạ, cô chỉ cười, không nói gì thêm.
Tiễn nhân viên giao hàng xong, Cố Dĩ Nam và bà nội Cố dọn dẹp lại căn phòng, sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy.
Bà nội Cố cầm một chiếc thùng carton có bọc một lớp nilon: "Thùng carton này chất lượng tốt thật đấy, hình vẽ cũng đẹp nữa, giống như viết bằng bút lông ấy."