Sau Khi Thất Nghiệp Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá

Chương 24

"50 tệ một cân? Quả nhiên là món rau mà người thường như chúng tôi không có phúc hưởng thụ!"

"Hay là cậu bị lừa rồi?"

"Sốc!!! Một blogger nổi tiếng nào đó thức đêm đến mức sắp đột quỵ, để giữ lại cái mạng chó của mình, anh ta đã tìm được một phương thuốc bí truyền..."

"Anh bạn ngốc nghếch này ơi! Đĩa cải bó xôi mơn mởn này đang ám chỉ trên đầu cậu đang đội một bãi cỏ xanh kìa!"

"Đau tim quá..."

"Anh bạn, xin nén bi thương!"

"Hahaha..."

Blogger giận đến mức muốn chửi tục, trên đầu mấy người mới là bãi cỏ xanh ấy, anh ta bực bội gõ bàn phím trả lời một cư dân mạng: "Người nhà tôi bị lừa mua đấy, nghe nói là có thể điều hòa cơ thể, mua hết mấy trăm tệ rồi."

Bên dưới lại là một tràng "ha ha ha ha ha ha ha": "Nếu cải bó xôi mà cũng có thể điều hòa cơ thể, tôi sẽ ra ngoài khỏa thân chạy bộ cho xem!"

"Người già rồi, rất dễ bị lừa, cậu là con cháu thì phải để ý một chút."

"Mấy hôm trước, bà nội tôi cũng bị người ta lừa mua thực phẩm chức năng, nghe nói là ăn vào có thể tăng cường trí nhớ, bà ấy lớn tuổi rồi, tăng cường trí nhớ để làm gì chứ? Không lẽ còn muốn đi thi đại học sao?"

"Anh bạn, đừng để người nhà ăn uống lung tung, cẩn thận ăn ra bệnh đấy."

"Anh bạn, gọi đến số 315 tố cáo kẻ buôn gian bán lận này đi!"

...

"Kẻ buôn gian bán lận" mà cư dân mạng đang thảo luận lúc này đang ngồi hóng mát dưới gốc cây, vài tia nắng len lỏi qua tán lá rậm rạp, chiếu xuống mặt đất, tạo thành những mảng sáng tối đan xen.

Cố Dĩ Nam ngồi trong bóng râm, nhẹ nhàng đung đưa chiếc ghế tựa, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt ve chú chó vàng đang nằm bên cạnh, lắng nghe tiếng gió thổi xào xạc qua những tán lá, thi thoảng lại vang lên tiếng ve kêu, thật là nhàn nhã, an nhàn.

Cách sân vài chục mét là ruộng rau, ruộng rau được quy hoạch gọn gàng, xung quanh đều được rào bằng tre nứa, để tránh gà nhà chạy vào mổ rau.

Xa hơn một chút là trung tâm thôn, lác đác vài ngôi nhà lầu, xa nữa là ra khỏi thôn, nhìn từ xa, có thể nhìn thấy những ngọn núi trùng điệp xanh ngắt.

Căn nhà nhỏ yên tĩnh, những luống rau xanh mướt, xung quanh là vườn cây ăn quả bạt ngàn, tự cung tự cấp, không áp lực, an nhàn thoải mái, năm tháng tĩnh lặng, đây chính là cuộc sống mơ ước của biết bao người đang sống ở thành phố lớn.

Xa tận thành phố A, Hạ Tinh nhận được rau củ do Cố Dĩ Nam gửi chuyển phát nhanh đến, lập tức gửi cho cô mấy biểu tượng cảm xúc khϊếp sợ.

"Cậu thật sự gửi rau cho tớ à?"

"Đương nhiên rồi, chúng ta đã hứa rồi mà."

"Cảm ơn cậu yêu dấu." Hạ Tinh gửi mấy biểu tượng hôn gió: "Tớ ăn thử một quả cà chua rồi, vừa đỏ vừa ngọt, không hề giống cà chua mua ở siêu thị, nửa sống nửa chín, chua đến ê răng."

"Số rau này đủ cho tớ ăn một hai tuần rồi, không cần phải mua nữa."

Cố Dĩ Nam cười đáp một tiếng: "Cải bó xôi để không được lâu đâu, cậu ăn trước đi."

"Được, tối nay tớ sẽ luộc ăn." Hạ Tinh ngáp một cái: "Mấy hôm nay ăn lẩu liên tục ba ngày rồi, tớ nổi hết cả mụn, ăn đồ thanh đạm một chút cho mát."

Cố Dĩ Nam suy nghĩ một chút, cải bó xôi có thể thanh nhiệt giải độc: "Vậy cậu ăn nhiều một chút."

"Cậu gửi cho tớ, chắc chắn tớ sẽ ăn hết." Hạ Tinh lại hỏi: "Cậu đang làm gì đấy?"

"Đang ngồi hóng mát dưới gốc cây."

Cố Dĩ Nam thuận tay chụp một bức ảnh cây lê gửi cho cô ấy, trong ảnh, ánh sáng le lói, tràn đầy sức sống.

"Wow!!!"

"Quả lê!!"

"Cậu đang sống cuộc sống thần tiên gì thế!!!"

"Ghen tị quá đi mất!"

Nhìn một tràng dấu chấm than của Hạ Tinh, Cố Dĩ Nam không khỏi bật cười: "Chờ khi nào cậu được nghỉ thì đến đây ăn nhé, tớ sẽ giữ lại cho cậu."

"Nghỉ cuối tuần có hai ngày thì ngắn quá, hay là đợi tớ được nghỉ dài ngày rồi đến nhé." Hạ Tinh tính toán ngày tháng: "Còn hơn một tháng nữa là được nghỉ dài ngày, đến lúc đó tớ sẽ đến tìm cậu."

"Được."