Tiểu Hoàng lại "Gâu gâu gâu" ba tiếng, em muốn ăn đùi gà.
"Không có đùi gà cho mày đâu." Cố Dĩ Nam bước vào bếp, bỏ gà vào thau: "Bà nội, con mua một con gà về rồi đây."
Bà nội Cố: "Trong nhà có thịt, sao còn mua gà làm gì?"
Cố Dĩ Nam nói: "Bà nội, con muốn ăn thịt gà, nhà mình còn miến không ạ?"
So với thịt heo nuôi bằng cám tăng trọng, thịt gà ta bán ở chợ ngon hơn nhiều, tuy vẫn không ngon bằng rau nhà mình, nhưng ít nhất cũng nuốt trôi.
"Trong nhà có gà mà còn bỏ tiền ra ngoài mua, lãng phí tiền bạc." Tuy miệng thì cằn nhằn, nhưng bà nội Cố vẫn lấy miến trong tủ ra, ngâm vào nước nóng: "Rửa sạch nồi đi, luộc gà trước đã."
Cố Dĩ Nam đáp một tiếng "Vâng", rửa sạch nồi, đổ nước vào, đậy nắp, sau đó ngồi xuống cạnh bếp nhóm lửa, hơi nóng từ lửa than phả vào mặt, khiến mặt cô nóng bừng.
Luộc gà xong, vớt ra để ráo nước, bắc nồi lên bếp, cho dầu ăn vào, phi thơm hành, gừng, tỏi, sau đó cho thịt gà vào xào săn, nêm thêm nước tương, đường, muối, dầu hào, rồi cho nước lọc vào, đậy vung, đun nhỏ lửa.
Gà ta nuôi ở quê thịt chắc, cần phải hầm lâu hơn một chút, khoảng 15 phút trước khi bắc ra thì cho miến đã ngâm vào, sau khi cho miến vào thì đun thêm khoảng mười mấy phút, lúc bắc ra thì cho cần tây đã cắt khúc vào, món miến gà đơn giản, dễ làm đã hoàn thành.
Gà ta nuôi ở quê thịt chắc, thơm ngon, dù không được linh khí tẩm bổ, nhưng ăn vào cũng rất ngon.
"Bà nội, thịt này hầm mềm rồi, bà ăn nhiều một chút." Cố Dĩ Nam gắp mấy miếng thịt mềm cho bà nội, còn phần xương, da gà thì cô để lại cho mình.
"Con cứ ăn đi, bà muốn ăn thì tự gắp." Răng bà nội Cố vẫn còn chắc khỏe, vẫn gặm được xương: "Thịt gà ta hầm miến là ngon nhất, miến này bà mua ở xưởng làm miến đấy, ngon hơn miến mua ngoài chợ nhiều."
Cố Dĩ Nam gật đầu tán thành: "Ngon hơn thịt heo ạ."
Bà nội Cố nói: "Kén ăn."
Cố Dĩ Nam mỉm cười: "Nhưng vẫn không ngon bằng rau nhà mình trồng."
Bà nội Cố nhìn Cố Dĩ Nam một cái đầy ẩn ý, thôi bỏ đi, không hỏi nữa, đè nén nghi ngờ trong lòng xuống, quay đầu sang chuyện khác: "Chỗ rau cải bó xôi lại trống một mảnh rồi, có cần gieo thêm hạt giống không?"
Cố Dĩ Nam gật đầu: "Cần chứ."
"Vậy lát nữa ăn cơm xong con đi gieo hạt giống."
"Mai gieo cũng được mà, đâu cần phải gấp gáp như vậy."
"Gấp chứ." Cố Dĩ Nam nói: "Bà nội, hiện tại rau bán được chỉ có rau cải bó xôi, với một ít dưa chuột, cà chua, chỉ đủ bán cho mấy người khách thôi."
"Vậy thì chỉ bán cho mấy người đó thôi." Bà nội Cố vẫn giữ suy nghĩ của người dân bình thường, không dám hy vọng hàng vạn người đến mua rau nhà mình.
"Mấy người thì ít quá ạ." Cố Dĩ Nam vẫn muốn bán được nhiều hơn, đợi sau khi tạo dựng được tiếng tăm thì có thể kiếm được nhiều tiền hơn, sang năm có thể thuê thêm ruộng để trồng rau.
"Một lần đã kiếm được 1000 tệ rồi, còn ít à?" Bán rau mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, bà nội Cố đã rất mãn nguyện rồi.
Nhiều thế này đã là gì? Lúc trước ở thế giới tu tiên, Cố Dĩ Nam bán rau quả chứa linh khí cho người giàu, một lần đã kiếm được mấy trăm lượng vàng, số tiền này thì tính là gì.
Bà nội Cố lại nói: "Cũng may là có chú con giới thiệu khách hàng, lần sau gặp nó, con phải cảm ơn nó tử tế đấy."
"Dạ con biết rồi, hôm nay con cũng gửi cho chú ấy một ít cải bó xôi." Cố Dĩ Nam nói.
Bà nội Cố: "Vậy mai bà gọi điện thoại cho bà dì con, dặn bà ấy đừng quên nhận hàng."
Ở một khu chung cư cao cấp khác tại thành phố C.
Triệu Đại Quân vừa đi xã giao về, say khướt ngồi trên ghế sô pha, bật điều hòa mát rượi.
"Đã nói anh đừng uống rượu mà anh cứ uống, lát nữa lại đau dạ dày, em không quan tâm anh nữa đâu." Vợ Triệu Đại Quân - Lý Hồng tuy miệng nói không quan tâm, nhưng vẫn đưa thuốc giải rượu cho ông: "Uống viên thuốc giải rượu trước đi, lát nữa uống tiếp thuốc dạ dày."